- Về phần phụ tử Từ Tích cấu kết với Lưu Tấn, vu oan hãm hại người khác nên đã bị cách chức thành huyện úy Hưng Thịnh, nói cho ngươi biết! Từ gia lần này bị Trương Nghiêu Tá làm cho thê thảm rồi, hôm Từ Tăng bị giáng chức cũng cầu Trương Nghiêu Tá nhưng kết quả Trương Nghiêu Tá còn không cho gã vào cửa.
Nói đến đây, Bạch Tịch cười lạnh một tiếng:
- Đây cũng là do gã gieo gió thì gặp bão.
Phạm Ninh cũng nói:
- Từ Tăng thật ra cũng chỉ là bị con trai của y hại, đây cũng không phải lần đầu, Từ Tích kẻ này là người ngạo mạn, tự đại, nóng nảy, đầu óc ngu si, hắn ta muốn dùng thủ đoạn thâm độc để đối phó với ta mà không nghĩ nếu thất bại kết quả sẽ thế nào, lần này nếu không phải hắn ta liều mạng muốn hãm hại ta thì sao Trương Nghiêu Tá lại lợi dụng hắn ta được?
Bàng Tịch khẽ cười:
- Quan trường như chiến trường, dù là toàn thắng, giết địch ba ngàn tên thì cũng thiệt hại tám trăm, đây là lẽ thường, nên quyết định ở lại trong chốn quan trường phải cực kỳ thận trọng, không được qua loa đại khái, kỳ thật ở trường thi cũng như vậy, đi sai một nước là chết, không nên nóng nảy mà phải tỉnh táo, nhìn đi nhìn lại một hai ngày ngươi sẽ làm được đến độ hoàn hảo.
Phạm Ninh vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Thái sư dạy bảo, học trò ghi nhớ trong lòng.
Lúc này, Bàng Tôn cầm một hộp được đóng gói vô cùng tinh xảo đi vào, Bàng Tịch chỉ vào cái hộp nói:
- Đây là đồ năm trước mừng thọ người khác tặng ta, do một nhà lễ văn ở kinh thành làm thành một bộ, nghe nói nó là loại đồ tốt nhất, ngoài tứ bảo còn có giá bút, đồ rửa bút và ống đựng bút, nghe nói phải được nung dưới hầm mới được, muốn mua cũng không được nhưng quý phủ ta có hai bộ, bộ này tặng cho ngươi.
Phạm Ninh liền cảm ơn rối rít, hắn thấy Bàng Tịch hình như đang bận liền cáo từ mà đi.
Bàng Cung Tôn tiễn Phạm Ninh đi rồi, lại nhớ tới lúc trong thư phòng ông nội, thấy ông nội chăm chú không buông giá bút bằng đá Điền hoàng mà Phạm Ninh tặng.
Bàng Cung Tôn cười:
- Có vẻ ông nội rất thích loại đá này?
- Cái này cũng có ích quá!
Bàng Tịch thở dài:
- Bất kể màu sắc hay là màu trơn bóng, đều là cực phẩm trong các loại đá, ta cất chứa rất nhiều loại đá đẹp trong thiên hạ nhưng loại này là lần đầu tiên thấy!
Bàng Cung Tôn cười:
- Phạm Ninh nói cho con biết hắn mua được ở thị trường giao dịch Vạn Họ đấy, ngày mai cháu đi xem, biết đâu tìm được cho ông nội thêm mấy khối đá tốt.
Bàng Tịch khẽ cười:
- Không cần đi Vạn Họ mua, trong tay Phạm Ninh có rất nhiều loại đá Điền Hoàng này.
- Ông nôi làm sao lại biết vậy?
Bàng Tịch vuốt râu:
- Chính hắn nói thôi! Hắn nói Nhị thúc hắn bán cái này, thằng ranh này tinh quái thật, ta nghĩ chính hắn làm, tặng ta một tấm là muốn ta giúp hắn giới thiệu ra bên ngoài.
- Ông nội đánh giá rất cao?
Bàng Tịch nhìn thoáng tôn tử, ý vị thâm sâu nói:
- Thẩm án lần này ta xem như hiểu được vị thiếu niên này rồi, chớ thấy hắn mới mười mấy tuổi mà coi thường, hắn thành phủ chi thâm, nhẫn nại không phát, đợi khi hành động lại nham hiểm, không dung tình chút nào.
- Phạm Trọng Yêm không được cái gì thì đều được đứa cháu này bù vào, một thời gian nữa Phạm Ninh tất trở thành lương trụ của Đại Tống, cháu xấp xỉ tuổi hắn, phải kết giao với hắn nhiều hơn mới phải!
Bàng Cung Tôn chậm rãi gật đầu:
- Cháu nhớ rồi!
…..
Kỳ khoa cử tới gần, kinh thành cũng càng ngày càng náo nhiệt, gần mười vạn thí sinh tập trung ở kinh thành, gần như các quán rượu hay quán trà đều chật ních khách.
Đến mức thanh lâu cũng bị đám sĩ tử chen lấn vào, tuy rằng hơn trăm thí sinh đã bị tước tư cách thi nhưng dường như lệnh cấm vẫn không ngăn cản được đám sĩ tử ham mê sắc dục, hơn nữa Thánh nhân cũng dạy: "Thực sắc, tính dã!"
Có câu này của Thánh thượng làm bùa hộ mệnh, đám sĩ tử vào kỹ quán cũng thoải mái hơn, hơn nữa mọi người phát hiện Lễ Bộ tuần tra có quy luật, phần lớn tuần tra vào buổi sáng, chỉ cần không ở qua đêm ở kỹ viện thì nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều.
Cách cuộc thi Tỉnh còn năm ngày, kinh thành trở nên vô cùng náo nhiệt.
Sẩm tối hôm này, các quán rượu đều truyền tai nhau Phạm Trọng Yêm sau khi bị giáng chức truất khỏi kinh thành năm năm lại được thiên tử triệu hồi, phong là Văn điện Đại học sĩ, Lễ Bộ thượng thư.
Tin tức này chấn động triều đình, nhanh chóng được lan truyền trong kinh thành, trở thành tin tức được bàn luận chủ yếu trong dân chúng ở kinh thành.
Cựu Tào Môn là một tửu lầu có tiếng ở kinh thành, có thâm niên ủ rượu, rượu họ ủ có tên là Tam Thanh Tửu, rất có tiếng ở kinh thành.
Buổi tối ở lầu hai gió mát, Phạm Ninh bày một bàn tiệc thiết đãi nhị thúc Phạm Thiết Qua đón gió tẩy trần, lần này nhị thúc vào kinh là để chuẩn bị cho việc mở cửa tiệm, y nán lại kinh thành hai tháng sau đó về Bình Giang Phủ rồi tháng tư lại trở lại kinh thành để khai trương cửa tiệm.
Đương nhiên, ngoài việc mở cửa tiệm Phạm Thiết Qua còn đem cho Phạm Ninh tác phẩm điêu khắc lư hương Cửu Long, hơn nữa con y là Phạm Minh Nhân còn mang theo một ngàn khối đá Điền Hoàng loại cực phẩm để tạo danh tiếng.
- Minh Nhân, sao huynh lại biến thành than đen rồi hả?
Uống hai chén rượu, Phạm Ninh bắt đầu trêu chọc Phạm Minh Nhân:
- Lúc đầu ta quả thực không nhận ra huynh, còn tưởng nhị thúc dẫn Côn Luân nô vào kinh chứ!
Ở trước mặt phụ thân, Phạm Minh Nhân không dám láo xược, y giả vờ trầm ngâm uống rượu nhưng Phạm Minh trêu quá đà, còn nói y đen như Côn Luân nô, rốt cuộc Phạm Minh Nhân không thể nhịn được nữa.
- Tên tiểu tử thối này lừa huynh đệ chúng ta đi Phúc Châu, ngươi ở kinh thành ăn sung mặc sướng, huynh đệ chúng ta thì đáng thương cả ngày chỉ có cháo gạo húp, muốn ăn thịt thì phải mang cung lên rừng săn, chúng ta cực khổ ngày đêm ngoài sông suối đào đá cho ngươi để ngươi cười nhạo ta mặt đen hả!
Trên mặt Phạm Ninh có chút áy náy, hắn rót cho Minh Nhân một ly đầy, cười ha hả nói:
- Nói quá rồi! Muốn ăn thịt lại phải vào rừng săn? Theo tính cách huynh đệ các huynh, ta đoán số chó quanh các thôn lân cận giảm xuống nhiều rồi.
- Hứ! Ngươi cho rằng trộm chó thì dễ sao, chúng ta lần đầu trộm chó liền bị chúng đuổi theo cắn, thiếu chút bị chúng lôi về nhắm rượu rồi.
- Có phải sau đó đành lấy tiền đi tửu quán mua rượu thịt không?
Câu nói đầu tiên của Phạm Ninh đã vạch trần Minh Nhân, hay nói giỡn, mang trên người một vạn quan tiền còn không có chỗ uống rượu thịt sao?
Lúc này Phạm Thiết Qua đưa tay gõ nhẹ sau đầu đứa con:
- Không được nước nào tốt cả, A Ninh đã tìm việc cho ngươi mà các ngươi còn bất mãn không phục như vậy, có bản lĩnh các ngươi thi đỗ cử nhân, vào kinh tham gia thi Tỉnh đi, rồi mới nói cái giọng đó cho ta!
- Cha!
Minh Nhân mặt đen xì:
- Con không phải cũng chỉ nói trêu A Ninh thôi ư! Làm như chúng con không biết làm gì vậy, dù gì chúng con cũng là tú tài mà!
- Tú tài có ích gì, tú tài thì phải có chữ tín chứ, nếu ta không trông coi các ngươi kĩ càng, mấy khối đá Điền Hoàng tốt nhất kia các ngươi đồng ý lấy ra sao?