Xe ngựa chậm rãi dừng lại ở điểm thi thứ nhất, Phạm Ninh nói với Lý Đại Thọ:
- Sau khi xong việc, chúng ta tập trung ở đây, không gặp không về nhé!
- Hiểu rồi!
Lý Đại Thọ đáp một tiếng, xe ngựa tiếp tục đi về phía tây.
Phạm Ninh và Tô Sáng đến trước cửa trường thi, quan viên đang kiểm tra phủ phiếu gật đầu:
- Các ngươi thi ở đây, tự mình vào xem đi! Chú ý không được để quên bất kì cái gì để tránh phiền toái không cần thiết nhé.
Trường thi Giáp Nhất là của đồng tử trong kỳ thi Giải, vừa vào đến cửa liền thấy nhiều tấm biển gỗ, trên đó viết, vào bên trong doanh trại khiến Phạm Ninh và Tô Lượng trầm trồ thán phục. Trong này chí ít cũng có mấy trăm đỉnh lều lớn nhưng đều được xếp hàng ngay ngắn, liếc một cái vút tầm mắt.
Trong doanh trại cũng không riêng gì bọn họ mà còn có cả các thí sinh khác, đa số tầm mười ba mười bốn tuổi, đều là đồng tử trong kì thi Giải ở khắp nơi trên Đại Tống.
Lần này tổng cộng có ba ngàn đồng tử trong các kì thi Giải ghi danh, trong đó nhiều nhất là Khai Phong phủ chừng hơn một trăm người, vì đây cũng là sự ưu đãi dành cho con cháu quyền quý trong kinh thành, ví dụ như tôn tử của Bàng Tịch là Bàng Cung Tôn, tôn tử của Trương Nghiêu Tá là Trương Xuân.
Bọn chúng cơ bản không cần tham gia thi Giải, chỉ cần học ở trường Thái học, Quốc Học cùng với danh sách đề cử của Hoằng Văn quán là được trực tiếp tham gia thi Tỉnh, phân nửa trong danh sách này là con cháu quyền quý, còn lại mười, hai mươi cái tên là dân đen cố gắng tranh đầu với nhau.
Phạm Ninh số 2786, Tô Lượng số 2199, hai người cách nhau không xa nhưng phải đi ra sau đại doanh.
- Ở đây!
Tô Lượng rốt cục cũng tìm thấy cái lều lớn có tấm biển ghi từ số 2180-2199.
- Phạm Ninh, ta tìm được trường thi của ta rồi!.
Một nửa lều đã được vén lên, bên trong bày hai mươi cái bàn lớn nhưng không có số báo danh, mục đích là không để cho thí sinh biết trước chỗ ngồi, tránh chúng gian lận tài liệu, dù sao tìm được điểm thi cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Phạm Ninh cũng vừa tìm được nơi thi của mình, bên trong cũng bày hơn hai mươi cái bàn lớn, hắn nhớ đại khái vị trí điểm thi, toan quay đầu đi nhưng có lẽ là oan gia ngõ hẹp, hắn thấy Liễu Nhiên và hai gã thí sinh khác đang đi tới.
- Ta thi ở đây!
Liễu Nhiên chỉ vào chỗ phía sau Phạm Ninh, hào hứng hô to:
- Ta tìm được rồi, ngay đây thôi!
Gã ngẩng đầu nhìn thấy Phạm Ninh, bất giác ngẩn ra một chút.
Từ sau lần Chu Bội chúc tết Liễu gia, quan hệ Liễu Nhiên và Phạm Ninh đã tế nhị hơn, ít nhất là tâm tính Liễu Nhiên đã thay đổi, thái độ của gã đối với Phạm Ninh đã có chút căm tức.
- Ồ! Thật là trùng hợp!
Phạm Ninh cười:
- Không ngờ Liễu huynh cũng thi cùng một trướng với ta.
Sắc mặt Liễu Nhiên rất khó coi, gã miễn cưỡng cười gượng:
- Phạm hiền đệ số báo danh là bao nhiêu?
- Ta là 2786, còn Liễu huynh thì sao?
- Ta là 2780, chỗ ngồi chúng ta hẳn rất gần nhau, Phạm hiền đệ đi lần này là tình thế bắt buộc hả?
Liễu Nhiên chua chát hỏi.
- Làm sao mà tình thế bắt buộc, ta căn bản ôn tập cũng không tốt, không biết lấy cái gì mà thi đây? Nhưng chắc Liễu huynh đã chuẩn bị trước rồi hả!
- Cũng vậy! Cũng vậy! Lòng ta thật sự lo lần này thi rớt.
Hai người đối đáp khiêm tốn với nhau tựa như sứ thần hai nước đang đàm phán vậy.
Hai ngày này Nhị thúc Phạm Thiết Qua và Minh Nhân ở kinh thành du ngoạn. Còn có đồ đệ của Phạm Thiết Chu, phụ thân Phạm Ninh, tên là A Khánh cũng theo đến, đương nhiên là đến kinh thành dạo chơi.
Cách cuộc thi ba ngày, Phạm Ninh không có thời gian bận tâm bọn họ, cứ để bọn họ đi vui chơi.
Tuy nhiên kinh thành lúc này không tìm được nhà trọ, ngay cả chùa, nhà dân khắp nơi đều có sĩ tử khoa cử đến ở ngụ.
Phạm Thiết Qua không muốn đến quấy rầy Phạm Ninh, nhưng không biết làm cách nào đành ở tạm cùng. Tô Lượng đến thư phòng Phạm Ninh, nhường phòng cậu ta cho cha con Phạm Thiết Qua cùng A Khánh ở.
Minh Nhân mang đến hàng ngàn khối đá Điền Hoàng, đành phải gửi lại trong kho hàng. Ở kinh thành có nhiều kho hàng như vậy, là nơi thương nhân đến gửi hàng hóa.
Ba người Phạm Thiết Qua cố gắng đi sớm về trễ, để không quấy rầy đến ba người bọn họ ôn thi những ngày cuối cùng.
Huynh muội Trình thị ban ngày đều ở ngoài, đi tìm phòng ở ngoài thành. Lúc trước tổ phụ Trình Trạch ở Biện Lương có một tòa nhà, sau khi dùng rượu bị tước binh quyền, vì tỏ rõ thái độ tổ phụ Trình Trạch đã bán tòa nhà này.
Hiện tại bọn họ vô cùng hối hận, lại muốn mua một tòa nhà ở kinh thành. Bên trong thành nhà quá đắt, động đến là mấy vạn quan, bọn họ không mua nổi, chỉ tìm mua ở ngoại thành.
Mấy ngày này, huynh muội bọn họ luôn đi ra ngoài xem phòng ở. Tô Lượng không có thời gian đi cùng bọn họ.
Ba ngày cuối cùng, Lý Đại Thọ giống như điên. Mỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, y bất chấp mọi giá, liều mạng luyện tập thư pháp.
Thư pháp nhập môn dễ dàng, nhưng để đạt được trình độ cao rất khó, chủ yếu xem ngộ tính mỗi người. Lý Đại Thọ có ngộ tính thấp, mặc dù mấy tháng này cậu ta không kể ngày đêm khổ luyện, nhưng thư pháp vẫn có hạn, cảm thấy còn thiếu chút lửa.
Cậu ta tham gia kỳ thi người trưởng thành, hai trăm người trúng tuyển một người, áp lực quá lớn. Kỳ thi yêu cầu đối sách văn, nghị luận văn, mặc kinh, cùng làm thơ đều phát huy cao cấp, mới có thể trúng tuyển. Bất luận môn nào yếu đều bị loại bỏ.
Đương nhiên cái đầu tiên bị loại bỏ là thư pháp, ở Sao Dự viện có người chuyên phụ trách sao chép bài thi, thư pháp không tốt, hoặc xóa tẩy, sửa nhiều cũng bị loại. Do quan chấm thi phán đoán thư pháp cùng mặt chữ xem có đạt tư cách không.
Nói chung, chỉ cần ở Sao Dự viện bị xách bài thi đi ra, căn bản đều bị phán tử hình. Một trăm ngàn bài thi, quan chấm thi không có khả năng đều nhìn kỹ mỗi bài thi, nên tìm chỗ nào có lỗi liền đào thải ngay.
Lý Đại Thọ cũng không hy vọng bài thi của mình bị loại ở Sao Sự viện.
Trong phòng, Tô Lượng vừa đọc "Tống hình thống" lại rên nói:
- Phạm Ninh, "Tống hình thống" ta đã rất thuộc rồi, sao phải đọc lại. Ta còn phải đọc những thứ khác, bằng không ta không yên tâm.
- Huynh ít nói nhảm đi, đọc cho ta, nhất định phải đọc thuộc "Tống hình thống" cho ta.
Phạm Ninh không để cậu ta có cơ hội khiếu nại, lại lấy một quyển "Bách khoa toàn thư quan huyện thẩm án" dày cộp ném trước mặt cậu ta, hung ác nói:
- Tối nay bắt đầu xem quyển sách này, từng trường hợp phải xem thuộc lòng cho ta.
Hai người cùng một chỗ, Phạm Ninh phát hiện Tô Lượng không nghiêm chỉnh thực hiện yêu cầu của hắn. Phần lớn thời gian tìm Trình Viên Viên yêu đương, đọc "Tống hình thống" cũng chỉ ứng phó hắn mà thôi.
Phạm Ninh rất tức giận, chỉ còn ba ngày, không cho Tô Lượng gặp Trịnh Viên Viên, nhất định phải khổ luyện "Tống hình thống", nhất định phải học thuộc lòng " Bách khoa toàn thư quan huyện thẩm án".
Tuy nhiên, so với Lý Đại Thọ, Tô Lượng còn tốt hơn một chút, chí ít còn đọc. Nhưng Lý Đại Thọ căn bản không nhìn qua hai cuốn này, sách bên cạnh bám đầy tro bụi.