Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 304 - Chương 303

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 303
 

Thực sự khiến Phạm Ninh quá thất vọng, hiện tại có bảo Lý Đại Thọ học hai quyển này cũng không kịp nữa. Phạm Ninh đơn giản không để ý đến y, tập trung tinh lực ba ngày bổ sung những thiếu thốn cho Tô Lượng.

- Phạm Ninh, làm sao huynh biết đối sách văn sẽ thi vào bách khoa toàn thư quan huyện thẩm án?

Tô Lượng hỏi.

- Ta bảo huynh đọc thì thành thật mà đọc thuộc cho ta, hỏi nhiều vô ích làm gì. Huynh cho rằng ta muốn quản huynh sao? Nếu không vì sợ không biết phải nói thế nào với cha mẹ huynh, ta cũng lười quản.

- Tiểu tử ngươi quả thật có thể đoán đề, đề thi đều bị huynh đoán trúng. Lần này, ta liền nghe lời huynh, nếu không thi luật pháp, lần sau huynh đừng hòng mơ tưởng......

- Câm miệng cho ta, đọc thuộc lòng.

Phạm Ninh gầm lên một tiếng, Tô Lượng than thở hai câu, đành thu hồi tâm tư, chăm chú đọc thuộc.

Phạm Ninh cũng không bảo cậu ta đọc thuộc toàn bộ "Tống hình thống", có hơn mười bản phải học thuộc, Phạm Ninh rút gọn phạm vi, chỉ đọc mấy trăm quy tắc liên quan đến khế ước.

Phạm Ninh cũng đang đọc "Bách khoa toàn thư quan huyện thẩm án", hắn chọn lấy mười mấy trường hợp, đọc thuộc lòng.

Đến trưa, Phạm Ninh buông sách, đi đến cửa sổ cách vách, nghe thấy trong phòng Tô Lượng tiếng đọc rầm rì.

Hắn ở ngoài cửa sổ hỏi:

- Tiểu Tô, làm thế nào xử trí khuôn đúc đồng xu tư nhân và đồng tiền được đúc này? Giết trâu ngựa thịt xử lý thế nào?

Tô Lượng thuận miệng đáp:

- Khuôn đúc và đồng tiền đều không được dùng lại, hủy. Giết trâu ngựa thịt tư không được ăn, cũng hủy.

Phạm Ninh hài lòng gật đầu:

- Huynh tiếp tục đọc đi, ta đi mua cơm.

....

Huynh muội Trình thị đến hoàng hôn quay trở về chỗ ở. Tâm tình Trình Trạch vô cùng tốt, gắng mời Tô Lượng và Phạm Ninh uống chén rượu.

Trong tửu lâu Dương Châu ở cửa lớn Ngõa Tử Cựu Tào, bốn người ở lầu hai tìm nơi gần cửa sổ ngồi xuống.

Trình Trạch gọi mười mấy món thức ăn, lại gọi một bình rượu ngon. Y định rót rượu cho mọi người, Tô Lượng đoạt lấy bầu rượu tự rót lấy, cậu ta nhìn Trình Viên Viên nói:

- Nàng uống ít thôi.

Trình Viên Viên hé miệng cười, cầm chén rượu nhỏ đưa đến, để Tô Lượng rót cho cô một chén.

- Phạm Ninh, đệ mới chỉ có nửa chén, ta rót đầy cho đệ.

Trình Trạch tươi cười rót đầy chén cho Phạm Ninh.

Từ khi gặp chuyện ở kỹ quán, Phạm Ninh đối với Trình Trạch không thích chút nào.

Cũng không phải vì Trình Trạch đi tìm kỹ nữ, Phạm Ninh không phải ghét chuyện này, mà hắn thật sự không thích con người Trình Trạch. Loại người này qua lại lâu ngày, Phạm Ninh phát hiện nhân phẩm Trình Trạch không tốt.

Trình Trạch là người thích khoe khoang, tham tiền háo sắc, gã còn trẻ có không ít tật xấu, sau này tuổi lớn hơn, tật xấu còn nghiêm trọng hơn.

Phạm Ninh làm người từ trước đến nay yêu ghét rõ ràng, đối với người không thích, hắn sẽ không qua lại.

Tuy nhiên vì nể mặt Tô Lượng, hắn mới tha thứ cho Trình Trạch, ít nhất ngoài mặt không biểu hiện gì.

Phạm Ninh thản nhiên cười nói:

- Dường như hôm nay có việc mừng, hay tìm được nhà ở rồi?

- Nói đúng, chính xác là đã mua rồi.

Trình Trạch cười tủm tỉm.

Tô Lượng nghe nói bọn họ mua được nhà ở rồi, lập tức tò mò:

- Sao mà mua được nhà?

Trình Trạch cũng không để bọn họ hỏi nhiều liền khoe khoang, y dương dương tự đắc nói:

- Mua ở gần Hồng Kiều, tòa nhà năm mẫu, hai ngàn quan tiền, giá tiền này thế nào?

Tô Lượng lắc đầu:

- Đệ không hiểu giá cả nhà ở, nên không biết mắc hay rẻ.

- Đương nhiên rất rẻ.

Trình Trạch mở to hai mắt nói:

- Nhà chúng ta ở thành Dương Châu năm mẫu đã hai ngàn quan tiền. Đây là kinh thành, mặc dù ngoại thành nhưng rất rẻ rồi. Nếu nhà gần cửa hàng, thì phải bốn đến năm nghìn quan.

- Giá này còn cao.

Phạm Ninh nâng chén rượu lên cười nói:

- Bên ngoài thành, tòa nhà năm mẫu mười ngàn quan tiền, nội thành gần chùa Đại Tướng Quốc tòa nhà năm mẫu hai vạn quan.

Phạm Ninh đối với giá nhà đất Tống triều tương đối hiểu rõ. Bây giờ thời đại Tống Nhân Tông, giá nhà mới lên, càng về sau giá nhà càng đắt. Đến thời đại Tống Huy Tông, tòa nhà năm mẫu ngoại thành giá năm vạn quan, nhà năm mẫu ở nội thành một trăm ngàn quan, tòa nhà mười mẫu giá khoảng ba trăm ngàn quan.

Tuy nhiên, ngoại thành giá nhà đất lên không cao. Hiện tại Trình Trạch mua hai ngàn quan năm mẫu, đến Tống Huy Tông nhiều nhất cũng lên năm ngàn quan mà thôi. Dù sao đất đai ngoài thành nhiều, không giống trong thành tấc đất tấc vàng.

Trình Trạch giả bộ thở dài nói:

- Nhà chúng ta chính từ kinh thành đi ra, trở về kinh thành là giấc mộng mấy đời người nhà chúng ta. Nếu giấc mộng này có thể thực hiện được, cảm thấy tổ tiên được an ủi rồi.

Phạm Ninh nghe y còn già mồm cãi láo, không khỏi bĩu môi. Có phải vì thực hiện tâm nguyện tổ tiên hay không, nếu đúng thì phải mua trong thành, sao lại mua ngoài thành?

Đêm đến, cửa thành liền đóng lại, buổi tối muốn ở trong thành uống rượu thật bất tiện.

Tuy rằng không thích nhưng Phạm Ninh cũng không nói gì thêm, chỉ tươi cười, uống một hơi cạn sạch chén.

Lúc này bên cạnh bỗng có người nói:

- Phúc lớn mạng lớn, thí chủ có lông mày màu đẹp quá.

Phạm Ninh quay đầu lại, lúc này mới phát hiện người đứng sau hắn là một đạo sĩ, mặc trang phục màu lam, đầu độ khăn Tử Dương, ghim xà cạp, chân mang giày vải.

Đạo sĩ tay trái cầm phất trần, tay phải cầm một tấm trướng, bên trên viết "Xem lành dữ, xem tiền đồ, đoán vận mệnh, không chính xác không lấy tiền."

Bộ dáng ông ta cũng có cốt cách tu sĩ, ánh mắt sáng ngời, tinh thần vô cùng phấn chấn.

Đạo sĩ trung niên tươi cười nói:

- Tiểu đạo là vũ sĩ Vương Quan Nhất ở Chung Nam, nguyện xem cho tiểu quan nhân một chút.

Mỗi một khoa cử, xem bói các nơi Đại Tống cũng tập hợp ở kinh thành, phố lớn ngõ nhỏ nơi nơi đều có thể có thầy xem tướng, nhiều nhất lên cả vạn người.

Có xem bói, có xem tướng, có sờ xương, có khi xem bói tương đối chính xác sẽ có nhiều sĩ tử vây quanh. Ở "Thanh Minh Thượng Hạ Đồ" có không ít miêu tả, xem như một cảnh ở Kinh Thành.

Phạm Ninh vì Kiếm Mai Tử nên đối với đạo sĩ cũng không ghét, hắn cười nói:

- Ngài nói xem ta làm sao?

Đạo sĩ trung niên mỉm cười nói:

- Tiểu quan nhân, ngươi là thí sinh khoa đồng tử, đến từ Giang Nam đúng không?

Phạm Ninh cười nói:

- Chúng ta mặc trang phục sĩ tử, tuổi lại không lớn, tiếng nói là khẩu âm Bình Giang phủ, đương nhiên đạo sĩ có thể đoán ra.

Trình Trạch cười to:

- Bị vạch trần à nha, trong này còn giả thần giả quỷ, còn không mau đi?

Đạo sĩ trung niên cũng không tức giận, ông ta nhìn Trình Trạch nói:

- Vị tiểu quan nhân này vào kinh cũng đi thi, nhưng cuối cùng lại vô duyên với khoa cử đúng không?

Trình Trạch nhất thời sợ hãi, tư cách cử nhân của y mất ba nghìn quan tiền mua được. Trước đây không lâu đi chơi gái bị Lễ Bộ hủy bỏ tư cách thi Tỉnh. Hai chuyện này y giữ kín như bưng, nhưng đạo sĩ lại biết.

Y vội vàng đứng lên, tiến lên thi lễ:

- Ta xem thường đạo trưởng rồi, không biết đạo trưởng làm sao biết được?

- Rất đơn giản, trán ngươi có nhiều chỗ thiếu hụt, điều này cho thấy khi ngươi mười lăm mười sáu tuổi có một lần suy sụp lớn. Hai hàng chân mày ngươi nhỏ, có nhiều tì vết cho thấy con đường làm quan không được như ý, nhưng ngươi lại có được phú quý hỗ trợ, cơm áo không lo. Tuy rằng khoa cử không được như ý, lại có hồng phúc khác, hơn nữa về nhà ở ngươi cũng có thêm thu hoạch.

Bình Luận (0)
Comment