Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 305 - Chương 304

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 304
 

Trong lòng Trình Trạch càng thêm kính nể. Hôm nay hắn mới mua được một tòa nhà, lại bị vị đạo trưởng truyền thuyết này nhìn ra được. Trình Trạch vội lấy ra nửa lượng bạc cung kính dâng lên.

Phạm Ninh nhìn Tô Lượng thấp giọng cười nói:

- Hai trăm nhân tài chỉ trúng một người, hầu hết đa số thí sinh đều vô duyên khoa cử, lời này nói ra lập lờ nước đôi, có thể nói y bị hủy tư cách, cũng có thể nói không thi đậu. Trình Trạch ăn mặc đẹp như thế, vòng tay nhẹ nhất ba lượng, còn có nhẫn bảo thạch, đương nhiên là phú quý vô cùng. Còn chuyện tòa nhà, đạo sĩ nói được nhưng không nói hiện tại.

Tô Lượng cười nói:

- Huynh cảm thấy ông ta sẽ nói ta cái gì?

Phạm Ninh cười lạnh:

- Đương nhiên bói cho huynh về nhân duyên, huynh cùng Trịnh Viên Viên ngồi gần như vậy, mắt liếc qua liếc lại, có mù cũng nhìn ra được.

Mặt Tô Lượng đỏ lên, không phục nói:

- Ta cũng không tin, nói đệ có tiền đồ, lại nói ta có nhân duyên, dựa vào cái gì?

- Không tin huynh đợi mà xem.

Tô Lượng còn không tin, cậu ta chỉnh quần áo một chút cười nói:

- Đạo trưởng không ngại xem ta một quẻ.

Đạo sĩ cười ha hả đi lên trước, đánh giá Tô Lượng một chút, rồi lại nhìn Trình Viên Viên, thấy Trình Viên Viên nhìn Tô Lượng đưa tình.

Đạo sĩ khẽ mỉm cười:

- Chúc mừng tiểu quan nhân, tiểu quan nhân ấn đường nhuốm máu đào, hai mắt ẩn tình, giai ngẫu nhiên thành, phương diện hôn nhân gần đây rất tốt.

Tô Lượng oán hận nhìn Phạm Ninh, đành lấy năm mươi văn tiền đưa cho đạo sĩ.

Đạo sĩ trung niên không chê ít, vui vẻ nhận lấy. Ông ta lại hướng đến Phạm Ninh:

- Kỳ thật ta lên lầu là chú ý đến tiểu quan nhân này.

- Chú ý đến ta cái gì?

Phạm Ninh cười hỏi.

- Tiểu quan nhân tướng mạo đặc biệt, mũi bình chuẩn, lông mày mang hai màu, đây là vận thế hiếm thấy, hơn nữa đối với khoa cử...

Phạm Ninh nghe đến xuất thần, đạo sĩ dừng lại, hắn nhìn thoáng qua đạo sĩ nói:

- Sao đạo trưởng không nói tiếp?

Đạo sĩ trung niên vuốt râu cười nói:

- Nếu tiểu quan nhân có thành ý nghe, tiểu đạo có thành ý nói.

Phạm Ninh lấy ra năm mươi văn tiền đặt lên bàn:

- Ngài không ngại nói tiếp.

Đạo sĩ trung niên vừa muốn nói, Tô Lượng một bên hỏi:

- Cái gì gọi là lông mày màu?

Đạo sĩ không thể không giải thích trước cho Tô Lượng:

- Lông mày màu chính lông mày có đặc biệt mấy cái dài hơn, nó làm cho cả người mặt mày sáng lên, giống tiểu quan nhân ấn đường tỏa sáng, cũng là một loại màu.

Phạm Ninh sờ sờ lông mày chính mình, hắn sớm phát hiện đầu chân mày mình có vài cọng tương đối dài, hai bên đều như thế. Hắn còn định cắt đi, không ngờ lại là dấu hiệu vận may.

Đạo sĩ trung niên nhìn Phạm Ninh cười nói:

- Tiểu quan nhận vận thế rất đặc biệt, không riêng gì khoa trung này, mà tương lai còn có thể tham gia một lần khoa cử nữa.

- Vậy có ý gì?

Mọi người không hiểu hỏi.

- Ta cũng không nói rõ nguyên nhân được, nhưng tiểu quan nhân có hai hàng chân mày màu, bình thường việc học có hai lần thành tựu lớn.

- Có phải là chỉ thi Giải và hội thi cao trung?

Trình Trạch thoáng suy nghĩ nói.

- Không có khả năng.

Mọi người đồng thành:

- Ngươi vượt qua thi Giải mà lông mày vốn không có màu.

Trình Trạch sờ sờ lông mày mình, không nói gì.

Phạm Ninh cười nói:

- Đây là sự tình sau này, làm sao ta biết được ngài nói đúng hay không?

Đạo sĩ trung niên nhìn kỹ Phạm Ninh mỉm cười nói:

- Tiểu quan nhân từ nhỏ gia cảnh bần hàn, nhưng sau khi gặp được quý nhân giúp đỡ gia đình ngươi mới dần trở nên giàu có. Hơn nữa năm nay tiểu quan nhân phải bỏ một số tiền phi nghĩa, tiền tài quyền thế cực vượng, không biết ta nói đúng không?

Phạm Ninh cười ha hả:

- Tôi ngay cả lộ phí đi thi cũng phải mượn đấy, sao có thể phát tài? Thôi đi, năm mươi văn tiền này ngài cầm đi, đây là cho lời nói tốt lành, hy vọng lần này ta có thể đậu cao trung.

Đạo sĩ trung niên nhận tiền cười nói:

- Tương lai chúng ta còn gặp lại, hy vọng khi đó tiểu quan nhân không nên quá keo kiệt, cáo từ.

Đạo sĩ trung niên xoay người nghênh ngang rời đi.

...

Mọi người cơm nước xong liền đứng lên quay về chỗ ở. Dọc đường đi, Trình Trạch không ngừng khoe tòa nhà mới của y, chỗ ở không còn là vấn đề khó khăn nữa. Tô Lượng thấy có khoảng trống bèn chen lên nói chuyện với Phạm Ninh.

- Kỳ thật ta cảm thấy đạo sĩ kia rất bài bản, ông ta nói huynh gặp được quý nhân, ta thấy đó chính là Chu đại quan nhân, chẳng lẽ không đúng sao?

Phạm Ninh cũng hiểu vị đạo sĩ này khó nắm bắt, ông ta nói hắn có đạo hành, lại nói hắn trả thù lao quá ít, hắn sợ lừa tiền. Nhưng trong tửu lâu có nhiều sĩ tử như vậy ông ta chỉ tìm một mình hắn. Hơn nữa ông ta còn nói hắn năm nay phát tài khiến Phạm Ninh nghĩ đến đá Điền Hoàng.

Phạm Ninh đối vị đạo sĩ này khó đoán được, liền thản nhiên cười nói:

- Ông ta nói sau này gặp lại, chúng ta cứ chờ xem.

Mọi người vừa đến nơi ở, tiểu nha hoàn Đỗ Quyên lo lắng chạy ra:

- Tiểu quan nhân, Lý đại ca ngất xỉu rồi.

Phạm Ninh cả kinh:

- Làm sao lại bị như vậy?

Đỗ Quyên lắc đầu liên tục:

- Tôi không biết, tôi thấy cậu ấy té xỉu ở cửa, khó khăn lắm mới kéo lên giường được, rồi chạy đi mời y sư.

Phạm Ninh vội vàng vọt vào cửa chính, Tô Lượng cũng chạy theo, đúng lúc gặp thầy thuốc từ phòng Lý Đại Thọ ra ngoài.

Phạm Ninh vội hỏi:

- Xin hỏi y sư, bằng hữu của tôi làm sao vậy?

Y sư cười khổ một tiếng nói:

- Vấn đề cũng không lớn gì, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe. Do cậu ta mệt mỏi quá độ, cơ thể hết sức nên ngã xuống. Cơ thể con người chứ có phải làm bằng sắt đâu mà chịu nổi.

- Ngày mốt cậu ấy tham gia khoa cử rồi, có biện pháp gì để cậu ấy phục hồi sớm một chút không?

Phạm Ninh lo lắng hỏi.

- Ta kê cho cậu ta hai thang thuốc bổ, nhưng đây chỉ là cấp cứu nhất thời, tốt nhất vẫn phải nghỉ ngơi. Ít nhất cậu ta phải nằm bốn năm ngày mới có thể khỏe lại, còn biện pháp khác ta không có.

Phạm Ninh vội lấy một lượng bạc trả cho thầy thuốc, thầy thuốc lấy bạc nói:

- Có lẽ có thể mua sâm nấu canh cho hắn uống, sẽ bình phục sớm vài ngày.

- Đa tạ thầy thuốc chỉ bảo.

Thầy thuốc vội rời đi, Phạm Ninh vào nhà chỉ thấy Lý Đại Thọ yếu ớt nằm trên giường.

Phạm Ninh tiến lên hỏi:

- Đại Thọ, đệ thấy thế nào rồi?

Lý Đại Thọ thở dài nói:

- Sư huynh, ta không nên không nghe lời huynh, liều mạng quá mức, có lẽ ngay cả khoa thi cũng không tham gia được.

- hôm nay và ngày mai đệ nghỉ ngơi thật tốt, lại uống thuốc đúng giờ, thân thể đệ nhanh khỏe hơn, nói không chừng có thể tham gia khoa cử.

Lý Đại Thọ chậm rãi nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:

- Ta thật sự muốn ngủ.

- Vậy ngủ đi, ta đi bốc thuốc cho đệ.

Phạm Ninh đắp kín chăn cho cậu ta, khép cửa lại, xoay người nhìn Tô Lượng nói:

- Để cậu ta ngủ đủ, chúng ta không nên quấy rầy, ta đi bốc thuốc, mua hai củ nhân sâm tốt rồi trở về.

Được sự trợ giúp thần kỳ của nhân sâm, đến hôm thi Tỉnh Lý Đại Thọ cũng miễn cưỡng có thể từ giường bò dậy, cố gắng gượng tinh thần chuẩn bị đi thi.

Bình Luận (0)
Comment