Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 307 - Chương 306

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 306
 

Giờ Mão đến, tiếng gõ thật lớn vang lên, báo hiệu đã đến giờ. Hàng rào ngăn thí sinh được dỡ bỏ, rất nhiều thí sinh đi về phía phòng thi.

- Phạm Ninh, thi xong ở cửa chờ huynh đó.

Tô Lượng và Phạm Ninh hẹn nhau rồi tự đi vào phòng thi. Tất cả mọi người đều đã quan sát lều lớn của mình từ trước, tìm kiếm vị trí hết sức nhanh chóng. Chỉ trong chốc lát, Phạm Ninh liền tìm được phòng thi của mình.

Số hai ngàn bảy trăm tám mươi sáu, Phạm Ninh đi vào lều lớn, liếc mắt một cái thấy vị trí của chính mình. Ở bàn cuối cùng góc bên phải, thật tốt quá, ít nhất không ở giữa, hắn cảm thấy thoải mái hơn.

Phạm Ninh thấy vị trí của Liễu Nhiên, gã ta cũng ở góc bên trái nhưng trên cùng, cách hắn ba bàn. Lúc này Liễu Nhiên còn chưa đến, nhưng đại trướng chỉ có ba bốn người, mỗi người đều tò mò đánh giá bàn mình.

Bàn khá rộng, mỗi người ngồi cách người bên cạnh khá xa, mỗi góc bàn có dán số báo danh của thí sinh. Bên bàn có một cái rổ, trên đó có giấy, bút mực, tất cả vật phẩm cần cho cuộc thi đều đầy đủ.

Thi Tỉnh không cần tự mài mực, mỗi bàn đều có một chén sứ, bên trong đầy mực.

Lúc này, Phạm Ninh nhìn lên, phát hiện thí sinh ngồi trước mặt len lén rút ra hơn mười cành điệp, bên trong quấn vải lụa, trên vải tràn ngập chữ viết.

Phạm Ninh mở to hai mắt nhìn, thí sinh này rất giảo hoạt, khi soát người cũng kiểm tra giày, còn giấu được. Nếu tường kép có giấu giấy mà nói, dễ dàng cảm nhận được, nhưng nếu dấu vải lụa khó phát hiện ra.

Tuy nhiên, Phạm Ninh cũng hơi thắc mắc, hôm nay không thi mặc kinh, mà thi nghị luận văn, giấu vải này có ý nghĩa gì?

Có lẽ thí sinh này chuẩn bị hơn mười quyển sách nghị luận văn, nhất thời không thuộc được mới bí mật mang theo.

Thí sinh này khẩn trương đến phát run cả người, vừa rút mảnh vải vừa nhìn xung quanh. Gã quay đầu lại thấy Phạm Ninh đang mở to mắt nhìn gã.

Trong lòng gã bối rối, ánh mắt cầu xin nhìn Phạm Ninh.

Phạm Ninh mặc kệ không hỏi, chỉ ngồi ở chỗ mình, kiên nhẫn đợi cuộc thi đến.

Giờ Mão một khắc, tiếng chuông gõ chuẩn bị của khoa cử, lúc này, cửa lớn trường thi đóng kín lại, không cho phép thí sinh tiến vào, nhưng lần nào cũng có thí sinh đi trễ, hoặc là ngủ quên, hoặc là tìm sai chỗ.

Có điều bất kể bọn họ dùng lý do gì để giải thích, cửa trường thi cũng sẽ không mở ra, không ít sĩ tử tuyệt vọng ngồi chồm hổm dưới đất che mắt khóc tỉ tê, bỏ lỡ giờ khắc này đồng nghĩa với bọn họ phải chờ thêm ba năm.

Sĩ tử trên sân thi đều vô cùng căng thẳng, quan chấm thi đã bắt đầu phát giấy thi từ đại trướng phía trên.

Mười vạn thí sinh, ước chừng năm ngàn đỉnh đại trướng, không phải người nào trong màn trướng cũng phối hợp với quan giám khảo.

Quan giám khảo áp dụng biện pháp tuần tra giám thị, mà trước mỗi đại trướng đều có một tên lính, binh lính không phụ trách coi thi, mà xử lý chút chuyện đặc biệt, tỷ như thí sinh té xỉu, hoặc dẫn thí sinh đi nhà xí, vân vân.

Rất nhiều thí sinh chính là phát hiện giám khảo không nghiêm lộ ra chỗ sơ hở này, mới trăm phương ngàn kế gian lận mang tài liệu vào sân.

Chỉ cần thông qua cửa ải lục soát, trên căn bản cũng sẽ không bị bắt.

Phạm Ninh đã nhận được bộ giấy bài thi, có hai tờ bài làm chính thức, hai tờ giấy nháp cùng hai tờ giấy dán tên.

Lúc này đề thi còn chưa công bố, trước tiên ở hai tờ bài làm chính thức viết lên quê quán cùng với số báo danh, ngoài ra bên góc trên bên phải viết lên số quyển, sau đó dùng giấy dán tên dán lên che họ tên của mình đi.

Ánh mắt Phạm Ninh nhìn về hướng Liễu Nhiên, nhưng phát hiện chỗ ngồi của Liễu Nhiên trống không.

Điều này là cho Phạm Ninh ngẩn ra, vừa rồi còn thấy Liễu Nhiên thẳng lưng ngồi ở đó, y đã đi nơi nào?

Ngay lúc này, Liễu Nhiên dẫn một quan giám khảo cùng hai tên lính đi vào đại trướng, y đi thẳng về phía Phạm Ninh, chỉ vào sĩ tử trước mặt Phạm Ninh.

- Chính là hắn, gian lận mang tài liệu vào.

Sĩ tử nhất thời mặt trắng bệch, hai chân run sợ, mồ hôi hột lớn từ trán chảy xuống.

Quan giám khảo tiến lên vỗ vãi hắn ta.

- Đứng lên.

Thí sinh cả người phát run, không đứng dậy nổi, hai tên lính tiến lên nhấc gã lên, kéo qua một bên, quan giám khảo ngay sau đó từ trong ngực sĩ tử lục soát ra mười mấy tấm vải bố trắng viết đầy chữ.

Quan giám khảo hừ nặng một tiếng.

- Mang đi.

Hắn ta bỗng nhiên lạc giọng hết sức khóc lớn lên.

- Tha cho ta đi! Ta không dám, bỏ qua cho ta lần này đi.

- Mang đi.

Quan giám thị gầm lên một tiếng, hai tên lính kéo tên thí sinh đi, xa xa còn nghe được tiếng khóc của hắn ta.

Bên trong đại trướng một mảnh tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Liễu Nhiên, mặc dù mọi người đều không thích sĩ tử ăn gian, nhưng đối với việc người đạp người khác mà đi lên lại càng không ưa.

Liễu Nhiên khinh thường nhìn Phạm Ninh, dương dương tự đắc trở lại chỗ ngồi, đơn giản tố giác gian lận để được thưởng thì dễ như trở bàn tay, loại cơ hội này hắn dĩ nhiên không bỏ qua.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông nặng nề.

"Thùng thùng."

Bắt đầu chính thức thi.

Mọi người lập tức tập trung tinh thần, không suy nghĩ thêm chuyện người gian lận, một tên lính đi vào, trong tay cầm tấm bảng gỗ, trên tấm bảng gỗ dán một tờ giấy trắng, phía trên chính là đề thi văn nghị luận hôm nay.

Tử tại tề vấn văn thiều, tam nguyệt bất tri nhục vị, bất đồ vi nhạc chi chí vu tư dã. Dịch: Tử trong câu là chỉ Khổng Tử, các bậc thánh hiền thời xưa thường xưng là Tử, Khổng tử một lần ở tại nước Tề nghe được nhạc Thiều, trong mấy tháng nghiên cứu loại nhạc ấy, ngài thích thú đến không biết mùi thịt. Ngài khen rằng: "Ta không ngờ vua Thuấn khiến nhạc thiều tuyệt vời như thế!"

Phạm Ninh thở phào nhẹ nhõm, đề mục này cùng trong trí nhớ của hắn hoàn toàn giống nhau, lịch sử ở nơi này cũng không có xuất hiện sai lệch.

Từ khi biết được Phạm Trọng Yêm thay đổi quỹ đạo, lần nữa được điều vào kinh, Phạm Ninh đối với trí nhớ của mình không quá tự tin, hắn e sợ vô ý, lại là một lần đi về đường rẽ của lịch sử.

Tỷ như quan chủ khảo của khoa cử lần này, hẳn không phải là Âu Dương Tu, nhưng lịch sử hết lần này tới lần khác ở chỗ này thì có thay đổi, Âu Dương Tu đảm nhiệm chủ khảo, như vậy đề mục khoa cử xuất hiện thay đổi cũng không kì lạ.

Nhưng may mắn là, đề mục khoa cử không phải là do quan chủ khảo ra đề, mà do thiên tử Triệu Trinh ra đề, đề thi khoa cử không chịu ảnh hưởng.

Đối với cao thủ cấp cao mà nói, loại văn chương này có thể hạ bút thành văn, không tốn chút sức nào.

Phạm Ninh cũng có thể vung tay hoàn thành, thế nhưng loại văn của hắn chưa chắc có thể vượt qua thiếu niên thiên tài xuất chúng của Đại Tống, hắn chỉ có thể lợi dụng ưu thế chính mình biết hết tất cả, sớm tiến hành chuẩn bị.

Đề này Phạm Ninh mấy tháng trước đã viết qua, cân nhắc kỹ càng, sửa đổi nhiều lần, thậm chí một số đoạn mượn tên quyển sách lịch sử về sau, ước chừng sửa đổi mười mấy lần mới miễn cưỡng hài lòng.

Mấu chốt của đề này ngay tại 'Học chi', Chu Hi đối với đoạn luận ngữ này có giải thích trên "Sử ký" ba tháng có hai chữ 'Học chi', không biết vị thịt, tâm đắc nhất chính là điểm này không thể đạt tới trình độ của hắn.

Bình Luận (0)
Comment