Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 308 - Chương 307

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 307
 

Nói đơn giản, ba tháng không biết vị thịt, không phải vì âm nhạc đẹp tới quên mất mùi vị thịt, mà là vì học tập cái đẹp đẽ của âm nhạc mà quên ăn quên ngủ, bất chấp thưởng thức thịt ngon, 'Học chi' mới là linh hồn thông suốt chương của cuốn sách.

Nắm được điểm này, là có thể viết ra bài văn tốt nhất.

Một tháng trước Phạm Ninh còn đặc biệt cùng Tô Lượng với Lý Đại Thọ thảo luận qua chương này, thật ra thì chính là kín đáo nói cho bọn họ, điểm chính của chương này ở đâu? Nên viết như thế nào? Tin tưởng bây giờ Tô Lượng cùng Lý Đại Thọ cũng nhất định thuận buồm xuôi gió.

Phạm Ninh trầm tư chốc lát, liền đặt bút viết ở trên bản nháp:

"Xưa kia nhạc người thiều nổi danh, dùng Đế Thuấn hướng tới tác giả. Sau ngàn năm, các nước duy chỉ Tề có thể truyền lại nhạc này, Khổng Tử tại Tề vừa vặn nghe được âm này, muốn tỏ lòng ngưỡng mộ vua Thuấn, nghe thấy nhạc Thuấn, thân này như lúc ở đó.

Dùng tai nghe không tới, mà lại chân thực khắc vào tận đáy lòng."

Phạm Ninh một lần viết dạt dào hơn ngàn chữ, cuối cùng thu bút đặt xuống, chọn ra bài văn đẹp mắt.

"Thánh nhân ở nước láng giềng mà nghe được nhạc xưa, học lâu mà chỉ nghĩ đến lạc thú."

Phạm Ninh đặt bút xuống, bỗng nhiên cảm thấy lạ, vừa quay đầu phát hiện quan giám khảo đứng ở bên cạnh, rướn cổ lên nhìn bài văn của mình.

Điều này không khỏi khiến Phạm Ninh xấu hổ một trận, lúc này mới qua nửa giờ, hắn đã viết xong, bảo quan giám khảo nghĩ thế nào đây.

Cũng khó trách quan giám khảo chú ý Phạm Ninh, sĩ tử khác ở đây đều cắn bút trầm tư, duy chỉ có Phạm Ninh vận dụng ngòi bút như bay, suy nghĩ tựa như suối tuôn trào, căn bản không dừng được, hoàn toàn bất đồng với những thí sính khác.

Trong mắt quan giám khảo lộ vẻ khiếp sợ, hiển nhiên bị bài văn nghị luận chất lượng cao làm rung động, đồng thời cũng bị tốc độ cực nhanh của Phạm Ninh làm khiếp sợ không thôi, lão ta còn chưa thấy qua thí sinh viết nhanh như vậy, lúc này mới qua nửa canh giờ, vị thí sinh này đã làm xong.

Ánh mắt quan giám thị nhìn Phạm Ninh cổ quái, không nhịn được gõ vào bài thi của hắn một cái, ý là hắn viết quá nhanh, cẩn thận sửa lại cho tốt.

Trên thực tế, quan giám khảo gõ bài thi của Phạm Ninh đã vi phạm quy chế, dựa theo quy định, quan giám khảo không thể làm bất kỳ động tác gì ám chỉ thí sinh, lão ta gõ bài Phạm Ninh, là bày tỏ viết không được, cần sửa đổi nữa? Hay là ám chỉ có ý gì khác? Cái này rất dễ khiến thí sinh rơi vào hoang mang.

Quan coi thi cũng ý thức được mình vi phạm quy lệ, xoay người rời khỏi trường thi.

Phạm Ninh đọc lại văn nghị luận ba lần, sửa mấy chỗ sai sót nhỏ, lúc này mới viết văn nghị luận lên bản chính.

Nhắc tới Phạm Ninh còn phải cảm tạ Trương Nghị sửa sang lại khoa cử chú ý hạng mục hai mươi tám chiêu, những thứ chiêu số này trên thực tế là nói đến kinh nghiệm thí sinh, chỉ có nhiều lần tham gia khoa cử mới có thể lĩnh hội được.

Chính là bởi vì có kỹ thuật đen hai mươi tám chiêu này, khiến cho Phạm Ninh học được rất nhiều kinh nghiệm của người đi trước, khiến cho hắn tận lực tránh phạm một số sai lầm nhỏ nhặt.

Tỷ như mưu thiên, một chương viết trên bản nháp trước, trước hết tiến hành bố trí, cự li giữa các hàng được bao nhiêu, chữ cách lại bao nhiêu, muốn viết bao nhiêu chữ, …

Có tiền đề bố cục kế hoạch mới có thể khiến cho một bài văn nhìn bố cục hợp lý, không quá nhỏ hẹp cũng không quá rộng lớn, khiến cho hình thức quyển thi cực kỳ đẹp mắt.

Chớ xem thường việc trình bày quyển thi, quan thẩm quyển đối mặt với mười vạn bài thi, mỗi bài đều cầm lia một lượt xem lướt qua, quan thẩm quyển đối mặt với trăm ngàn bài thi, một bài thi trông giống như viên tròn vo nhỏ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tâm tình quan thẩm quyển, nhiều khi, ngay cả nội dung cũng không nhìn, liền trực tiếp phán tử hình rồi.

Hình thức quyển bài thi khó coi tuyệt đối không thi đậu tiến sĩ, đây là nhận thức chung của đa phần quan thẩm cuốn, khác nhau chẳng qua là ở vòng thứ mấy bị loại bỏ mà thôi.

Phạm Ninh sao chép văn nghị luận lên bài thi chính thức, hắn cẩn thận kiểm tra lại hai lần, chắc chắn một chữ cũng không xấu, lúc này mới buông bút xuống.

Lúc này đã hơn một canh giờ đi qua, dựa theo quy định, qua buổi trưa mới cho phép nộp bài thi, ước chừng còn phải chờ gần hai canh giờ, đối với Phạm Ninh mà nói, quả thực là khó khăn.

Ngay tại lúc Phạm Ninh bị thời gian hành hạ, tình hình của Lý Đại Thọ cũng không quá tốt, căng thẳng, mệt mỏi cộng thêm thân thể yếu ớt khiến cho hắn ta rất nhanh chịu không nổi.

Trước mắt hắn ta một hồi choáng váng, ngay cả bài thi cũng dần không thấy rõ, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Lý Đại Thọ kiên cường vực dậy tinh thần viết ở trên bản nháp bài văn nghị luận, thiên văn chương này ba người bọn họ đã thảo luận qua, hắn ta còn nhớ Phạm Ninh luôn nhấn mạnh với bọn họ mấu chốt là 'học chi'.

Chỉ cần nắm chắc điểm mấu chốt này, viết văn chương kém một chút cũng là thượng trung.

Lý Đại Thọ cưỡng ép bản thân viết mấy trăm chữ, hắn ta chỉ cảm thấy tất cả sức lực của thân thể cũng bị rút sạch, trước mắt bắt đầu không rõ ràng, càng ngày càng mơ hồ, hắn ta rốt cuộc không nhịn được, trước mắt tối sầm, bút rơi ở trên bài thi đánh "cạch" một tiếng, người ngã xuống đất.

Ầm một tiếng vang thật lớn, tất cả thí sinh cũng giật mình quay đầu lại, nhìn thấy một dáng người to lớn ngã xuống nền đất đen.

Binh lính bên ngoài màn trướng nghe được động tĩnh, vội vàng chạy vào, hắn ta liền nhìn thấy thí sinh té xuống đất.

Binh lính bị doạ sợ, vội vàng gọi hai tên khác, ba người đưa Lý Đại Thọ hôn mê bất tỉnh ra ngoài đại trướng, đây là thí sinh té xỉu đầu tiên của năm nay.

Buổi trưa là từ mười một giờ sáng đến giữa trưa, thi Tỉnh quy định sau buổi trưa mới có thể nộp bài thi, nói cách khác phải đầu buổi chiều mới có thể nộp bài.

Mà lúc này cách kết thúc thi còn một canh giờ, đối với thí sinh mà nói, bài thi có lẽ đều làm đến hết giờ.

Phạm Ninh cũng không lập tức nộp bài thi, hắn kiên nhẫn chờ nửa canh giờ, đến sau tiếng gõ chuông nhắc hắn mới đứng dậy cầm bài thi cùng giấy nháp giao cho quan giám khảo bên ngoài lều.

Quan coi thi thấy rốt cuộc Phạm Ninh cũng nộp cuốn, cười tán thưởng nói:

- Ngươi rất có kiên nhẫn, có thể rời đi.

Phạm Ninh thi lễ, xoay người đi ra khỏi đại doanh.

"Tùng… Tùng…"

Tiếng chuông lần thứ tư vang lên, nhắc nhở thí sinh lần cuối cùng, phần thi đầu chỉ còn lại một khắc đồng hồ, cũng chính là nửa canh giờ cuối cùng.

Binh lính của mỗi đại trướng ở trước màn cửa quát lên:

- Còn dư lại một khắc cuối cùng, mọi người nắm rõ thời gian.

Dựa theo tốc độ bình thường, lúc này nên sớm kết thúc, nếu như lúc này vẫn còn hăng hái viết, vậy thì tất nhiên sẽ bị thời gian cấp bách làm ảnh hưởng.

- Ai nha.

Một tên thí sinh kinh hô, ngay sau đó hắn ta chân tay luống cuống.

- Tiêu rồi, ta viết sai quyển thi.

Thì tên thí sinh này không cẩn thận coi bài thi chính thức là giấy nháp, coi bản giấy nháp thành cuốn chính, chất lượng cuốn chính rất cao, có thể giữ gìn bài thi lâu dài, góc trên bên phải có nét chữ 'Khoa cử chính quyển'.

Bình Luận (0)
Comment