Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 309 - Chương 308

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 308
 

Giấy nháp chỉ là giấy thường nhám ráp, nếu như viết sai bài thi, vòng thứ nhất xem như bị loại.

Dĩ nhiên, bây giờ có thể bù lại, đem bản viết ở cuốn chính nộp lên, nhưng giống như bản nháp tô tô vẽ vẽ, đều xoá đi sửa lại hết sức nghiêm trọng, nộp lên cũng là tuyên án tử hình.

Như vậy, sĩ tử vội vàng chạy ra ngoài tìm quan giám khảo, nhưng quan giám khảo tiếc nuối nói cho hắn ta biết, trong trường thi không có thừa bài thi, chỉ có thể đi xin thử.

Thông thường mà nói, quy củ trường thi hết sức nghiêm khắc, loại chuyện giống như hắn ta là tự bản thân gây ra lỗi, cuốn bài thi mới có thể phát xuống hay không còn là một chuyện, dù cho phê chuẩn xuống, sợ rằng thời gian cũng không còn kịp.

Lời nói của quan giám thị không thể nghi ngờ chặt đứt hy vọng cuối cùng của hắn ta.

Hắn ta khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nhưng cũng không thể thay đổi cục diện.

Đây là tình huống tương đối nghiêm trọng, tình huống phổ biến nhất cũng là thời điểm cuối cùng, tâm hoảng ý loạn viết sai chữ dẫn đến mặt cuốn xuất hiện gạch xoá.

Loại chuyện này mặc dù tương đối nhẹ, nhưng trong thực tế thí sinh dùng nhầm giấy cùng mặt cuốn không sạch sẽ mà mất điểm kết quả đều giống như nhau, bài thi cuối cùng không đến được tay quan chủ khảo.

Sau tiếng chuông gõ thứ tư, thí sinh bắt đầu nộp bài thi, càng ngày càng nhiều thí sinh rời khỏi trướng thi đi về phía cửa lớn.

Phạm Ninh đứng ở ngoài cửa lớn chờ đợi Tô Lượng đi ra, trừ hắn ra, ngoài cửa lớn còn mấy trăm tên thí sinh đứng chờ, mỗi một người đều thì thầm đàm luận về đề văn nghị luận hôm nay, thỉnh thoảng có ý kiến bất đồng của thí sinh phát sinh cãi vã.

- Thiều là tên, là chỉ Thiều có nhạc sư nổi danh, thánh nhân ở nước Lỗ nghe danh, đặc biệt đi nước Tề viếng thăm nhạc sư, nghe một khúc quân, đến mức dư âm quẩn quanh, ba tháng không biết vị thịt.

- Thật là nói bậy, thiều là tên nhạc có được hay không, truyền thuyết là vua Thuấn làm, ngươi làm sao thi đậu kì thi Giải vậy hả, ngay cả điều thông thường này cũng không biết?

- Ngươi mới là dốt nát, Thiều là tên địa danh, ta đã đi qua, chính là Tri Châu ngày nay, bây giờ còn có Thiều Thành để lại, người Tri Châu chúng ta đều biết.

Hai người tranh cãi mặt đỏ tới mang tai, lại không được kết quả gì, loại đề mục chủ quan này một ngàn thí sinh thì có một ngàn câu trả lời, thậm chí ý kiến giữa các quan quyển cuốn cũng không đồng nhất.

Chỉ có đề mặc kinh, đúng chính là đúng, sai chính là sai, đề đó trao đổiđáp án mới có ý nghĩa, chẳng qua là trải qua kì thi Giải chém giết thiên quân vạn mã, mới có thể vào kinh tham gia khoa cử thi Tỉnh, đối với đề mặc kinh trên căn bản cũng sẽ không sai sót, kiểm tra câu trả lời trở nên không có ý nghĩa.

Phạm Ninh đứng dựa vào cửa nhìn hướng bên trong, theo lý, Tô Lượng hẳn đã ra khỏi rồi, nhưng đến bây giờ còn không thấy bóng dáng y, điều này là cho Phạm Ninh không khỏi lo lắng, Tô Lượng sẽ không có chuyện gì chứ?

Lúc này, có binh lính hô to nói:

- Bên này có ai là Phạm Ninh, Phạm Ninh Bình Giang phủ.

Phạm Ninh ngẩn ra, liền vội vàng tiến lên nói:

- Ta là Phạm Ninh phủ Bình Giang, có chuyện gì?

- Ngươi có người bạn tên là Lý Đại Thọ phải không?

- Chính vậy! Cậu ấy làm sao?

- Hắn ta ở trường thi té xỉu, được đưa tới y quán chữa trị.

Phạm Ninh thất kinh.

- Vậy khoa cử của cậu ấy có bị ảnh hưởng không?

Binh lính cười khổ lắc đầu.

- Ở trường thi ngất xỉu, tiểu quan nhân còn có thể suy nghĩ đến khoa cử của cậu ta sao?

- Cậu ấy bây giờ ở đâu?

Phạm Ninh thở dài hỏi.

- Hắn ta cùng mấy tên thí sinh té xỉu khác đều được đưa vào thành, bảo chúng ta nói với ngươi một tiếng không cần chờ hắn.

- Đa tạ đã báo.

Binh lính thi lễ, xoay người đi.

Lúc này, vừa vặn Tô Lượng vội vã đi ra, nhìn thấy Phạm Ninh nói chuyện với binh lính, liền khẩn trương tiến lên hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

Phạm Ninh hồi lâu mới lên tiếng:

- Lý Đại Thọ ở trên trường thi ngất xỉu, khoa cử lần này của đệ ấy hoàn toàn xong rồi.

Tô Lượng ấp úng nói:

- Chuyện trong dự đoán, sáng sớm hôm nay ta đã mơ hồ thấy được.

Phạm Ninh ngạc nhiên, liền hỏi:

- Buổi sáng xảy ra chuyện gì?

- Buổi sáng bản thân cậu ấy không cầm cự nổi, không cho ta nói với huynh, sợ huynh tức giận.

Phạm Ninh vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành lắc lắc đầu nói:

- Đã nói hắn ta bao nhiêu lần rồi, không cần liều mạng như vậy, hắn ta chính là không nghe, cuối cùng ngược lại cái mất nhiều hơn cái được, uổng công vứt bỏ cơ hội lần này.

Tô Lượng trầm ngâm một chút nói:

- Thật ra thì ta hoàn toàn hiểu cậu ta, cậu ta nền tảng tương đối yếu, thư pháp cũng không hơn người, cậu ta hiểu rõ bản thân không hăng hái khẳng định không thi đậu, mang theo thất bại quay về, còn không bằng liều mạng một lần, nói thật, tinh thần liều mạng của cậu ta ta thật sự bội phục.

- Bỏ đi.

Phạm Ninh cười nói:

- Không nói Đại Thọ nữa, nói huynh đi! Thi như thế nào?

Nhắc tới thi, Tô Lượng nhất thời mặt mày hớn hở, trong mắt có một loại kinh ngạc vui mừng không nhẫn nại được.

- Đề hôm nay chúng ta đã từng thảo luận qua, huynh còn nhớ không? Một tháng trước.

Phạm Ninh âm thầm buồn cười, hắn có thể không biết sao, đây không phải là hắn kín đáo đem đề mục tiết lộ cho y sao? Tiểu tử này còn chưa rõ ràng.

Phạm Ninh lắc đầu một cái.

- Ta có chút không nhớ, ta nhớ đã thảo luận qua rất nhiều, trong đầu đều đã dính thành bột hồ rồi.

- Chúng ta đã từng thảo luận qua đề này.

- Vậy huynh làm như thế nào?

Phạm Ninh cười hỏi.

- Chính là chúng ta thảo luận như vậy, ta đặt trung tâm bài luận ở 'học chi', thánh nhân học nhạc Tề Thiều, ba tháng không biết vị thịt, thế nào, phù hợp yêu cầu chứ.

Phạm Ninh gật đầu cười.

- Huynh nói như vậy, chúng ta hình như thật sự đã thảo luận qua đề này, ý của ta khá giống huynh.

- Khẳng định thảo luận rồi, ta nhớ rất rõ ràng, lúc ấy cũng có cả Đại Thọ, đáng tiếc người này, ai! Vứt bỏ một cơ hội tốt.

Lúc này, một tên sĩ tử anh tuấn trẻ tuổi đi tới cười nói:

- Phạm thiếu lang, còn nhớ ta không?

Phạm Ninh thấy hắn ta có chút quen mắt, lại nhất thời không nhớ nổi hắn ta là ai.

- Huynh là?

- Phạm thiếu lang thật là nhanh quên, ba năm trước chúng ta từng gặp ở trong phủ Bàng thái sư, ta họ Phùng.

- Huynh là Phùng Kinh.

Phạm Ninh chợt nhớ ra, vị này là Phùng Kinh, bạn tốt của Vương An Thạch, con rể Phú Bật, ba năm trước ở trong phủ Bàng Tịch từng gặp y.

Vị Phùng Kinh này trong lịch sử rất nổi danh, không chỉ thi đỗ tam nguyên, kim khoa trạng nguyên, hơn nữa còn có một câu tục ngữ.

'Thác bả Phùng Kinh đương Mã Lương' (Sai lầm khiến Phùng Kinh thành Mã Lương).

Truyền thuyết là Trương Nghiêu Tá ép Phùng Kinh cưới con gái mình, nếu không sẽ xử lý y trong khoa cử, Phùng Kinh quyết không đáp ứng, y liền tự đổi tên mình thành Mã Lương, Mã Lương đỗ trạng nguyên, Trương Nghiêu Tá không thể làm gì.

Dĩ nhiên loại chuyện này chỉ là chuyện dân gian, thật sự là có đầy rẫy sơ hở, thi khoa cử nơi nào mà có thể tuỳ tiện đổi tên?

Bình Luận (0)
Comment