Một thanh âm chói tai hung ác vang lên:
- Hừ! Ta muốn ngồi lầu hai, đuổi hết đám khách gần cửa sổ đi cho ta!
Lời nói hết sức phách lối, bên trong tửu lâu nhất thời yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều ghé mắt nhìn về đám sĩ tử thiếu niên này.
Tô Lượng tức tối thấp giọng nói:
- Đây tột cùng là người nào, nói chuyện phách lối như vậy?
- Là cháu trai Trương Nghiêu Tá.
Phạm Ninh nhận ra thiếu niên cầm đầu, lại là cháu trai Trương Nghiêu Tá, Trương Xuân, hắn cười lạnh một tiếng.
- Ba năm không gặp, hắn ta bây giờ cũng thật có tiền đồ.
Phùng Kinh cũng nói:
- Người này giống như các đệ, cũng là thi khoa đồng tử, bất quá hắn ta không có tham gia kì thi Giải, trực tiếp do Hoằng Văn Quán đề cử, coi như là một loại chiếu cố đặc thù đối với quyền quý.
- Quyền quý cho nên có thể hung hăng càn quấy như vậy?. Phạm Ninh lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Xuân.
Chưởng quỹ mặc dù không dám đắc tội cháu trai của Trương Nghiêu Tá, nhưng bắt lão phải đuổi khách đi, vậy tuyệt đối không thể nào, chưởng quỹ nén tức giận trong lòng phân phó tiểu nhị.
- Thu xếp gian phòng của đông chủ ở lầu ba đi, để bọn họ dùng!
Đại tửu lâu thường lưu lại một gian nhã thất đặc biệt, dùng cho chủ nhân mời khách, hoặc là cho khách quý sử dụng, không có tình huống đặc biệt sẽ không dùng tới.
Hôm nay vì tránh xuất hiện tình huống xấu, chưởng quỹ chỉ đành phải nhịn đau để cho đám con cháu nha nội phách lối này sử dụng phòng chủ nhân cất giữ.
Trương Xuân cảm giác mất mặt, hắn ta nặng nề hừ một tiếng:
- Ngươi không phải nói không còn phòng sao? Làm sao bây giờ lại có? Ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời, nếu không hôm nay ta nhất định sẽ thăm hỏi ngươi cẩn thận.
Chưởng quỹ cũng không nhịn được nữa nói:
- Trương nha nội, tiệm nhỏ đã đối với ngài hết tình hết nghĩa, xin ngài đừng quá đáng.
Trương Xuân trở tay bạt tai, nặng nề đánh vào mặt chưởng quỹ.
- Ngươi con mẹ nó là thứ gì, dám ăn nói với ta như vậy?
"Ầm."
Phạm Ninh vỗ bàn mạnh một cái, đứng lên nổi giận nói:
- Dã tiểu tử từ nơi nào tới, lại dám giả mạo cháu trai Trương quốc trượng, ở chỗ này bôi xấu danh tiếng Trương quốc trượng?
- Ngươi lại là kẻ nào.
Trương Xuân vừa muốn tức giận mắng to, hắn ta bỗng nhiên nhận ra Phạm Ninh, không khỏi ngẩn ra.
- Thì ra là ngươi.
Phạm Ninh đi lên trước, nói với mấy tên tiểu nhị:
- Các ngươi nhanh đi Khai Phong phủ báo quan, nói ở tửu lâu có người mạo danh cháu trai Trương quốc trượng gây chuyện, mời Bao thiếu doãn mang người đến bắt.
- Ngươi dám.
Trương Xuân chợt nhớ tới tổ phụ bởi vì chuyện của Phạm Ninh mà đã bị quý phi cảnh cáo một lần.
Phạm Ninh hiển nhiên là muốn vu hãm hắn ta giả mạo, làm cho Trương Xuân nhất thời cảnh giác, có Phạm Ninh ở đây, hắn ta không còn dám la lối làm càn, để tránh bị người nắm được nhược điểm, cuối cùng lại liên luỵ tổ phụ.
Trương Xuân hừ một tiếng, quay đầu nói với đồng bọn:
- Heo lầu chó lầu cái gì, không có hứng ăn ở chỗ này nữa, chúng ta đi Thanh Phong lâu.
Hắn ta vung tay lên, mang đám đồng bọn dồn dập đi xuống lầu.
Bọn họ mới vừa đi, bên trong tửu lâu liền vang lên trận vỗ tay, có người hò reo khen ngợi.
- Làm tốt lắm!
Phạm Ninh hướng về mọi người ôm quyền tỏ ý, liền trở lại chỗ ngồi.
Bên trong tửu lâu nhất thời bàn luận sôi nổi, mạnh mẽ lên án cháu trai Trương Nghiêu Tá ỷ thế hiếp người.
Phạm Ninh ngồi xuống chỗ của mình, Phùng Kinh tò mò cười hỏi:
- Tên tiểu tử kia thật giống như có chút sợ hiền đệ, là duyên cớ gì? Không biết có phải là sự kiện ba năm trước kia không.
Phạm Ninh lắc đầu.
- Không liên quan đến chuyện ba năm về trước, thời gian trước đây ta có cùng giao thủ với ông nội của gã.
Phạm Ninh liền đem chuyện Trương Nghiêu Tá vu cáo mình đơn giản nói lại, Phùng Kinh giờ mới hiểu được nguyên do trong đó, hắn ta cười một tiếng.
- Tiểu tử này mặc dù ngang ngược phách lối, nhưng lại rất khôn khéo, mắt thấy tình thế đối với mình không ổn, lập tức dẫn người chạy.
Phạm Ninh hừ lạnh một tiếng.
- Nếu không phải ngày mai còn phải thi, ta thật là không định bỏ qua cho hắn ta.
Lúc này, chưởng quỹ tiến lên đa tạ Phạm Ninh giải vây, Phạm Ninh thấy trên mặt lão có chút sưng đỏ, liền nói:
- Chuyện này ngươi vẫn nên bẩm báo ông chủ, không phải ngươi chịu ấm ức là có thể cầu toàn vấn đề, chuyện liên quan đến Trương Nghiêu Tá vẫn cần để cho lão bản biết chuyện này.
- Tiểu nhân biết, ta nhất định bẩm báo chủ nhân.
......
Dùng cơm xong, Phạm Ninh từ biệt Phùng Kinh, cùng Tô Lượng ngồi xe ngựa trở lại chỗ ở.
Mới vừa tới cửa, Phạm Minh Nhân liền chạy đến hỏi:
- Lý Đại Thọ xảy ra chuyện gì, sao chưa chi đã về rồi?
Phạm Ninh nhìn bên trong viện.
- Hắn ta không nói cho huynh biết?
- Hắn ta sau khi trở lại liền tự giam mình trong phòng, hỏi thế nào, hắn ta cũng không mở cửa.
- Để ta đi. Phạm Ninh bước nhanh đi tới phòng Lý Đại Thọ.
Tô Lượng nhỏ giọng nói với Minh Nhân:
- Đại Thọ ở trường thi té xỉu, thi hỏng.
Minh Nhân ngạc nhiên.
- Làm sao biết?
- Một lời khó nói hết, trở về rồi nói cho huynh.
Lúc này, Phạm Ninh đã đi tới trước cửa phòng Lý Đại Thọ, còn không chờ hắn gõ, cửa đã mở ra.
Lý Đại Thọ rất bình tĩnh nói với Phạm Ninh:
- Xin sư huynh yên tâm, ngày mai ta sẽ tiếp tục tham gia thi, dù có rớt bảng, ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội thực hiện khoa cử lần này.
Phạm Ninh gật đầu.
- Cái khác ta không nói nhiều, đầu tiên phải ổn định lại tâm trạng, trở về ta lập ra cho đệ một kế hoạch học tập, cố gắng ba năm, tranh thủ thi đậu khoa cử lần kế tiếp.
Ngày kế tiếp, trời còn chưa sáng, ba người Phạm Ninh lần nữa lên đường đến sân thi, có kinh nghiệm ngày hôm qua, bọn họ sắp xếp cũng thong thả hơn nhiều, ăn uống no nê mới xuất phát.
Trên trường thi mặc dù ăn uống không được, nhưng muốn đi nhà vệ sinh cũng rất thuận tiện, chỉ cần giơ tay xin sẽ có binh lính đặc biệt dẫn ngươi đi.
Vẫn là ngồi xe đi nhà trọ Cựu Tào Môn, hôm nay không có xe quá giang, mọi người đợi khoảng chừng một khắc đồng hồ mới lên xe.
Phu xe vung trường tiên lên, xe ngựa quay đầu, đi về phía trường thi.
Bên trong xe ngựa, tám sĩ tử không khẩn trương giống như hôm qua, mọi người xì xào bàn tán, từng người thảo luận đề thi hôm nay.
Hôm nay thi đối sách văn, cũng là điểm chính của cả khoa cử, trong đối sách văn ở thi Tỉnh chiếm sáu phần trong tổng số điểm, thi Giải cũng tương tự, đối sách văn (còn gọi là đối sách văn: bài văn trả lời nhà vua về sách lược trị quốc) là phần thi trọng yếu nhất.
Thậm chí lúc thi Đình cũng chỉ thi một môn đối sách văn, cho nên thiên hạ nói đùa khoa cử là phải có đối sách văn.
Có điều dù là thi Tỉnh hay thi Giải, đối sách văn cũng tương đối thiết thực, sẽ không quá kì lạ, đều là chuyện trong cuộc sống thường ngày thí sinh gặp phải.
Có điều đơn giản chưa chắc tốt, dĩ nhiên nước lên thì thuyền lên, dù sao chỉ nhận năm trăm người, đối sách văn mọi người đều viết không tệ, vậy thì đồng nghĩa với phân định cao thấp càng thêm khó khăn, nhất là đối với áp lực qua ba cửa càng gia tăng, thậm chí hình thức quyển thi sửa đổi một chút nhỏ cũng sẽ bị loại.