Phạm Ninh nhìn Lý Đại Thọ, thấy hắn ta ngồi thẳng lưng trên băng ghế không nhúc nhích giống như pho tượng, trạng thái hắn ta so với hôm qua tốt hơn nhiều.
Đã nghĩ thông suốt cũng sẽ không khẩn trương nữa, ngược lại tinh thần biểu hiện không tệ, ngày hôm qua chủ yếu là do hắn ta quá căng thẳng, tâm tình ôn hoà một chút, cũng không đến nỗi té xỉu.
Tô Lượng nhỏ giọng nói với Phạm Ninh:
- Ta nghe bọn họ đang nghị luận hôm nay có thể là thi về phòng ngự đối với Tây Hạ, chúng ta không có chuẩn bị gì, vạn nhất thi thật, không phải thảm sao?
Lo lắng của Tô Lượng không phải bây giờ mới có, thi xong trận đầu ngày hôm qua, mọi người cũng nghị luận đề thi trận thứ hai ngày hôm nay, không biết từ nơi nào truyền ra tin tức nói trận thứ hai thi liên quan đến Tây Hạ, lời nói chân thật rõ ràng giống như thật vậy.
Tin tức này truyền đi rất nhanh, truyền đến các tiệm sách, sách liên quan đến Tây Hạ trong nháy mắt đã bán sạch, chiều hôm qua Tô Lượng cũng chạy đi mua sách, kết quả không mua được, khiến cho y lo lắng cả đêm.
Phạm Ninh dửng dưng nói với Tô Lượng:
- Đề mục thi Tỉnh là thiên tử tự mình ra đề, sau khi hoàn thành đề đặt ở trong hộp sắt được dán kín, chỉ có sau khi đóng kín trường thi mới cho phép mở hộp kín ra, huynh nói đề mục có thể bị tiết lộ sao?
- Cũng đúng nhỉ!
Tô Lượng ngượng ngùng gãi đầu.
- Ta không có suy nghĩ nhiều như vậy.
- Là huynh quá khẩn trương.
Mắt thấy sắp đến trường thi thi đồng tử, Phạm Ninh cười nói với Lý Đại Thọ:
- Tâm tình thả lỏng xuống, không phải chỉ làm đề, còn phải hiểu đề như thế nào, ta cảm thấy đây mới là trọng điểm đệ thi khoa cử lần này, có hiểu ý của ta không?
Lý Đại Thọ gật đầu.
- Sư huynh, ta biết.
Lúc này, xe ngựa chậm rãi ngừng lại, phu xe la to:
- Đã đến trường thi đồng tử.
Phạm Ninh vỗ nhẹ vai Lý Đại Thọ, nhảy xuống khỏi xe.
Giống như hôm qua, vào sân kiểm tra hết sức nghiêm khắc, binh lính tăng cường lục soát đối với hài (giày), Phạm Ninh theo lẽ thường là người thứ nhất đi qua.
Chờ Tô Lượng đi vào, hắn trêu ghẹo:
- Hôm nay có bị đùa giỡn hay không?
- Cút sang một bên, ngươi cho là ta sẽ nhẫn nhục chịu đựng?
Phạm Ninh trợn to hai mắt, mặt đầy sợ hãi.
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ hôm qua huynh bị cưỡng bách.
Tô Lượng giận đến bay lên đá một cước, phía sau lập tức có quan chấm thi rống to.
- Trong khu chờ không cho phép đùa giỡn.
Tô Lượng chỉ đành phải hậm hực thu chân về, trợn mắt hung ác nhìn Phạm Ninh, Phạm Ninh nháy nháy mắt với y cười nham nhở.
Lúc này tiếng gõ chuông vang lên, bắt đầu cho phép người vào trường thi, đám sĩ tử bắt đầu đi vào các màn trướng.
Phạm Ninh nắm bả vai Tô Lượng nói:
- Ngày hôm qua huynh nộp bài thi quá chậm, hôm nay khống chế tốc độ cho tốt.
- Ta biết, huynh cũng phải ổn định.
Hai người chia tay, mỗi người đi đến trướng thi của mình.
...
Ở chính giữa trường thi có một toà quân doanh nhỏ đơn độc, nơi này bốn phía bị hàng rào bao vây, phòng bị hết sức nghiêm ngặt, nơi này chính là trung tâm thi được thiết lập tạm thời.
Phía bắc còn có một đài gỗ thật cao, bên trên đặt một cái chuông lớn, trong khi thi cần các loại tiếng chuông đều là vang lên từ nơi này.
Bên trong đại trướng nằm ở chính giữa, một viên quan đem hộp gỗ đàn tử được phong kín đặt lên bàn, đứng trước bàn là quan chủ khảo Âu Dương Tu, mười mấy quan giám khảo đứng hai bên.
Trên thực tế Âu Dương Tu chỉ phụ trách thẩm cuốn, quan giám khảo thuộc về các sự vụ thi cử, do Lễ bộ phụ trách, lần này công việc tổ chức chuẩn bị khoa cử do Lễ bộ thị lang Trương Khải Niên toàn quyền phụ trách, từ thi Giải đến ghi danh thi Tỉnh, cụ thể an bài thi đều do Trương Khải Niên phụ trách.
Nhưng thẩm cuốn bài thi lại do quan chủ khảo Âu Dương Tu phụ trách, trong này có đến ba lần chuyển giao.
Đầu tiên là chuyển giao đề thi, đề thi của khoa cử ba ngày trước do nội thị từ trong cung đưa ra, giao cho quan chủ khảo, sau đó khi trường thi đóng cửa, lại do quan chủ khảo mở hộp mật ra, đem đề thi giao lại cho quan chủ giám khảo.
Thứ hai là chuyển giao bài thi, sau khi kết thúc thi, quan chủ giám khảo đem bài thi sắp xếp vào mười mấy rương lớn giao lại cho Thẩm Cuốn Viện, giám thị cũng ghi chép lại.
Thứ ba là chuyển giao danh sách, sau khi thẩm cuốn xong, quan chủ khảo đem danh sách đã nhận giao cho Lễ bộ, để Lễ bộ tiến hành bước đầu xét duyệt, chủ yếu là kiểm tra một số thí sinh không được phép tham gia thi khoa cử, tỷ như kỹ nữ, thợ thủ công, con tội phạm, còn có cha mẹ qua đời, hay thí sinh trong thời gian để tang vân vân.
Kiểm tra không có sai sót, giao cho thiên tử quyết đinh, chờ thiên tử phê duyệt thì có thể công bố danh sách thi đỗ.
Lúc này chẳng qua là nhận bảng thi Tỉnh, còn phải chờ một tháng sau thi Đình, sau khi kết thúc mới có trạng nguyên, bảng nhã, thám hoa, … xuất hiện.
Hiện tại là chuyển giao lần thứ nhất, quan chủ khảo đem đề thi giao lại cho quan chủ giám khảo.
Âu Dương Tu chỉ chiếc hộp được phong kín cười nói với mọi người:
- Tất cả mọi người xem một chút, giấy niêm phong cùng chiếc hộp đều hoàn hảo không hư tổn, xem qua đi.
Âu Dương Tu ung dung nói, thủ tục lại khá nghiêm khắc, hai tên quan giám khảo đi lên trước, đem chiếc hộp dán kín kiểm tra cẩn thận lại một lần, rồi mới gật đầu với quan chủ giám khảo.
Trên chiếc hộp có hai khoá, quan chủ khảo Âu Dương Tu cùng quan chủ giám khảo Phương Uẩn mỗi bên cầm một chiếc chìa khoá, đồng thời mở khoá trên hộp.
Xé giấy niêm phong, mở hộp ra, bên trong là một quyển lụa trắng, đề đối sách hôm nay viết trên tấm lụa trắng.
Âu Dương Tu cùng Phương Uẩn kí tên trong sách chuyển giao, Âu Dương Tu lúc này mới vội vã trở lại Thẩm Quyển Viện.
Tiếng chuông gõ chuẩn bị lần thứ hai, cửa trường thi đã sớm đóng kín, bài thi cùng giấy nháp trống không đã được phát đến trước mặt mỗi thí sinh, các thí sinh đều viết lên tên bản thân, quê quán, số báo danh, số quyển ở trên góc trái.
Phạm Ninh lại từ trong giỏ tre lấy ra mảnh giấy dán tên, cẩn thận quét lên một lượt hồ dán, lại cẩn thận dán vào đường gạch trên tờ giấy để che tên mình đi.
Lúc này, xa xa truyền tới tiếng chuông trầm thấp, tùng tùng.
Bắt đầu thi, không lâu sau, binh lính ở trước màn trướng ngồi thi lấy được tấm bảng gỗ đề bài, giơ tấm bảng gỗ đi vào đại trướng.
Các thí sinh kinh hô một trận, đề thi hôm nay lại là một vụ án.
Vương Sinh trong làng thuộc phủ Khai Phong mười hai năm trước khai hoang đất bỏ hoang không chủ, có được mười mẫu đất rừng, Vương Sinh cùng hàng xóm Lý Sinh âm thầm ký kết khế ước chuyển nhượng mảnh đất rừng, giá bán là hai mươi xâu tiền, hai bên ước định trong ba năm trả hết số tiền mua đất.
Sau khi ký kết khế ước, Lý Sinh ngay sau đó trả cho Vương Sinh năm xâu tiền ruộng đất kỳ đầu.
Bởi vì quan phủ tu sửa kênh mương dẫn nước vào ruộng, rừng trở thành ruộng trên, Vương Sinh lấy lý do mua ruộng cùng thực tế không hợp, yêu cầu Lý Sinh đền bù thêm mười xâu tiền.
Lý Sinh không tuân theo, Vương Sinh không đưa ra hoà giải trực tiếp mà kiện Lý Sinh lên huyện nha, cho là Lý Sinh làm trái với khế ước đã kí.