Huyện lệnh cuối cùng xử khế ước hai nhà ký không có hiệu lực, phạt Vương Sinh hai xâu tiền.
Lý Sinh hài lòng với kết quả phán xử.
Hỏi án này phán quyết là hợp pháp hợp lý hay không? Nếu thí sinh là huyện lệnh sẽ thẩm tra xử lý án này như thế nào.
Đạo đề này nội dung cụ thể có điểm chênh lệch so với trí nhớ của Phạm Ninh, Phạm Ninh nhớ thi là Lý Sinh âm thầm chưng cất rượu tặng hàng xóm, hàng xóm uống rượu xong chết, báo cho huyện nha.
Không biết khâu nào xảy ra chuyện không may, đề thi thực tế cùng lịch sử ghi chép lại không khớp nhau.
Nhưng đạo đề này đồng dạng là hình phạt chung triều Tống, liên quan đến nhiều điều khoản, tỷ như ký kết khế ước, rừng đổi thành đồng ruộng, quan phủ sửa kênh mương tưới tiêu được lợi.
Thậm chí còn quy trình kháng án, người trong thôn có hoà giải hay không vân vân.
Bởi vì đề mục tương đối mơ hồ, thí sinh cần mở rộng trí tưởng tượng, tiến hành các loại khả năng suy luận trinh thám.
Đạo đề này nhìn như đơn giản, kỳ thực lại rất khó, vấn đề thứ nhất án này phán quyết có hợp pháp hợp lý hay không?
Trong này liên quan ít nhất tám điều quy định trong hình phạt chung triều Tống.
Thậm chí còn gài bẫy nữa, tỷ như đề mục nói, hai bên ký kết khế ước chuyển nhượng rừng, một bên âm thầm dùng hai nét chữ khác nhau liền cho người khác một loại cảm giác không hợp pháp.
Trên thực tế, phương thức dân làng ký kết khế ước cũng không quy định rõ ràng trong hình phạt triều Tống, chỉ cần là hai bên bày tỏ nguyện ý, quan phủ dựa vào đó nhận định khế ước hợp pháp.
Còn nữa chính là hàng xóm cho là Lý Sinh vi phạm khế ước trước, rõ ràng chuyển nhượng là rừng, Lý Sinh đem nó biến thành thượng điền, trái với khế ước.
Nhưng hình phạt triều Tống lại không quy định rõ ràng thậm chí thay đổi công dụng quan điền, trước đó cần báo quan phủ phê chuẩn.
Còn tư điền (ruộng đất của riêng) thì không có quy định phương diện này, nếu không có quy định, vậy quyền sở hữu thuộc về ai, ai có quyền thay đổi công dụng ruộng nương.
Phạm Ninh cho là Vương Sinh, bởi vì khoản tiền ruộng đất còn chưa trả hết vẫn còn thuộc quyền sở hữu của hắn ta, Lý Sinh lại vi phạm khế ước trước.
Có điều hình phạt Đại Tống quy định rõ ràng, quyền thay đổi ruộng đất không liên quan đến việc giao tiền, chỉ cần quan phủ ruộng đất lập hồ sơ thay đổi, tình huống đặc biệt thì lấy khế ước ký kết làm ngày chuẩn.
Mà đạo đề này giải thích rất rõ, bởi vì đất hoang vô chủ, như vậy quan phủ hẳn không có khế đất tương ứng, thuộc tình huống đặc biệt, nên lấy khế ước hai bên ký kết làm căn cứ thay đổi quyền sở hữu thổ địa.
Nhưng phán quyết của huyện lệnh lại là khế ước tự ký kết vô hiệu.
Vấn đề này cùng quan phủ ruộng đất thay đổi hồ sơ càng không có quan hệ, mà huyện lệnh cho là Vương Sinh khai hoang mười mẫu đất hoang không có chủ, không thể trở thành đất của mình, cho nên không thể chuyển nhượng.
Nhưng trong hình thống Tống triều có quy định rõ ràng, khai phá đất hoang mười năm trở lên là có thể có được quyền sở hữu.
Nói rõ huyện lệnh vẫn là không hiểu rõ hình thống Đại Tống.
Ý thứ nhất có thể trả lời rồi, phán quyết của huyện lệnh không hợp lý cũng không hợp pháp.
Nếu như Phạm Ninh hắn là Huyện lệnh, nên quyết định xử án như thế nào?
Phạm Ninh trầm tư chốc lát, liền đề bút viết ra từng điều lên bản nháp.
Lần này lúc nộp bài thi, các thí sinh rõ ràng không vui sướng như ngày hôm qua, người nào người nấy sắc mặt nặng nề đi ra, đề đối sách hôm nay quá hiếm thấy, quả thực vượt khỏi dự liệu của các thí sinh.
Nếu như nói nó kì lạ thì không đúng cho lắm, đạo đề này rất gần với thực tế, cơ hồ là mâu thuẫn tranh chấp thường gặp ở nông thôn, muốn giải quyết mâu thuẫn này hợp tình hợp lý rất dễ dàng, nhưng lại phải dùng luật pháp để giải quyết, khiến cho vô số thí sinh lúng túng.
Nếu như không thuộc "Tống hình thống", các thí sính không cách nào biết được điều khoản luật pháp đối ứng phù hợp.
Thí sinh chờ đợi ngoài cửa lớn đã không còn tiếng cười, thần sắc đều ngưng trọng, lúc này, Tô Lượng bước chân vội vã đi ra.
Y tận lực che giấu nội tâm kích động, hoàn toàn khác biệt với vẻ mặt nặng nề của các thí sinh.
Có điều hành động của y đã bán đứng tâm tình trong lòng, thấy Phạm Ninh, y không nhịn được, kích động ôm lấy Phạm Ninh.
Phạm Ninh mặt đầy nghi ngờ, chán ghét đẩy y ra.
- Cút sang một bên cho ta, buồn nôn chết đi được, làm ta cũng muốn nổi da gà.
Tô Lượng cũng không để ý, bắt lấy cánh tay hắn kích động hỏi:
- Huynh nói thật cho ta biết, làm sao huynh biết sẽ thi về "Tống hình thống"?
Tô Lượng đã tin chắc Phạm Ninh biết trước đề thi, nếu không sẽ không ép buộc y cực khổ học "Tống hình thống", hơn nữa còn ôn ở phương diện điều khoản tài sản cùng khế ước.
Lần này hắn đừng hòng lừa gạt y nữa.
Phạm Ninh cười nhạt.
- Xem ra huynh thi không tệ.
Tô Lượng gật đầu.
- Điều khoản luật pháp liên quan ta cũng đã ôn qua.
- Vậy ta hỏi huynh, huynh làm sao trả lời phán quyết của huyện lệnh?
- Đương nhiên là không hợp lý cũng không hợp pháp, mảnh đất rừng kia khai hoang hơn mười năm, trong "Tống hình thống" đã quy định rõ ràng, quyền sở hữu thuộc về Vương Sinh, có thể bán lại, về phần khế ước nông thôn, có trung gian hoặc là môi giới hay không đều không có liên quan, chỉ cần có hiệu lực thật sự là được, cho nên ta phủ nhận quyết định của huyện lệnh.
Phạm Ninh cười gật đầu.
- Ta cũng cho là phán quyết của huyện lệnh sai lầm, chúng ta trả lời giống nhau, uống một ly đi.
- Chờ đã, huynh đừng đánh trống lảng, huynh còn chưa trả lời câu hỏi của ta?
- Nơi này không phải là nơi nói chuyện, chúng ta trở về thành rồi nói.
Hai người chen chúc lên một chiếc xe ngựa trở về thành, lại lần nữa đến Chu lầu, vừa đi vào cửa, chưởng quỹ liền ra đón, cười nói:
- Ta đoán được Phạm tiểu quan nhân sẽ tới, cho nên đặc biệt giữ lại một bàn bên cửa sổ.
Phạm Ninh thấy nội đường thực khách đông đúc, đều là sĩ tử vội vã trở về thành, trong lòng hắn thực sự cảm động, thi lễ với chưởng quỹ.
- Đa tạ chưởng quỹ đã sắp xếp.
- Không cần khách khí, tiểu quan nhân mời.
Phạm Ninh cùng Tô Lượng lên lầu hai, thấy ở trong góc quả thật có một chỗ trống.
- Tiểu quan nhân mời ngồi bên này!
Chưởng quỹ mời Phạm Ninh ngồi xuống, lại an bài tiểu nhị lên gọi thức ăn, sau đó mới vội vã xuống lầu, lão quả thực bận rộn, một khắc cũng không dừng lại được.
Phạm Ninh còn muốn hỏi lão tình huống ngày hôm qua, không ngờ chưởng quỹ đã đi, chỉ đành đem nghi vấn nuốt vào trong bụng.
Tô Lượng gọi năm sáu món cùng một bầu Thanh Tửu, chờ tiểu nhị lên dâng trà xong, y mới vội vàng thấp giọng hỏi:
- Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Sao huynh biết được đề bài?
Phạm Ninh liền hận không thể bẻ gãy cổ người này, đã chiếm được tiện nghi thì đừng hỏi nữa, không cần phải hỏi tới rõ ràng thế chứ.
Hậu quả tiết lộ đề thi khoa cử Phạm Ninh rất rõ ràng, hắn luôn dùng cách thức bí ẩn để thực hiện, tỷ như hắn thiết kế kế hoạch học tập cho mấy sư đệ, chỉ cần nghiêm túc làm theo kế hoạch học tập của hắn, đối mặt với đề thi khoa cử bọn họ sẽ cảm giác rất quen thuộc, tuyệt đối không nghĩ tới hắn đã đem nội dung đề khoa cử tách rời vào trong kế hoạch học tập.