Chẳng qua là Tô Lượng quá hấp tấp, hắn không thể không ép buộc y học tập "Tống hình thống", khiến y đoán được hắn biết đề thi khoa cử.
Vấn đề này quá khó nói, Phạm Ninh trầm ngâm hồi lâu, mới chậm rãi nói:
- Thật ra là Thiên tử chính miệng tiết lộ cho ta.
Ánh mắt Tô Lượng lập tức trợn to, y nghe xong đầu liền mịt mù, chính miệng Thiên tử tiết lộ, đây là như thế nào?
Dáng vẻ Phạm Ninh không giống như trêu ghẹo y, vội vàng hỏi:
- Có ý gì?
- Ngày hôm qua Phùng Kinh không phải nói với huynh rồi sao? Ba năm trước, ta ở trong phủ Bàng Tịch cùng cháu trai Trương Nghiêu Tá đấu thắng một trận, ngay trước mặt Thiên tử.
Tô Lượng gật gật đầu.
- Huynh ấy có nói, nhưng chưa nói tới trước mắt Thiên tử.
- Ta cùng Trương Xuân thi là Thiên tử ra đề, kết quả ta toàn thắng, Thiên tử tâm tình rất tốt, hỏi ta ba năm sau có muốn thi đồng tử không, ta nói nhất định sẽ tham gia, ông ấy liền bảo ta đọc "Tống hình thống" nhiều vào, thi khoa cử sẽ có chỗ dùng tới.
Phạm Ninh nửa thật nửa giả nói bậy nói bạ một phen, hết lần này tới lần khác lời nói dối như thế này đều không cách nào vạch trần, nhưng vẫn là cho Tô Lượng một đáp án, vô luận Tô Lượng có tiếp nhận lời hắn hay không hắn cũng mặc kệ.
Tô Lượng há to mồm, nửa ngày mới khép lại, y thật là không thể tưởng tượng nổi.
- Thật sự như vậy? Thiên tử ba năm trước đã chuẩn bị tốt đề thi?
Phạm Ninh cười nhạt.
- Ông ấy là Thiên tử, rồng trong loài người, suy nghĩ của ông ấy không phải chúng ta có thể hiểu được, chỉ có thể cân nhắc hôm nay hay ngày mai, ông ấy lại suy nghĩ Đại Tống trăm năm sau, đề mục khoa cử là một loại thể hiện tư tưởng trị quốc của ông ấy, nói không chừng ông ấy đã nghĩ xong đề thi khoa cử hai mươi năm sau rồi.
Tô Lượng suy nghĩ thấy cũng có đạo lý, hoặc có lẽ Thiên tử là muốn phát triển rộng "Tống hình thống" trong quan huyện, mới có đề khoa cử hôm nay, đây là ý nghĩ nắm quyền của ông ấy.
Tô Lượng hạ thấp giọng lại nói:
- Thật là khiến cho người khác không dám tin, ba năm trước Thiên tử đã tiết lộ đề khoa cử cho huynh rồi.
- Vậy huynh nói trừ cái này ra, ta còn cách nào biết đề khoa cử?
- Cũng có, ta còn cho rằng là Âu Dương lão tiền bối tiết lộ cho huynh, nhưng suy nghĩ lại, lão cũng là sáng hôm nay mới biết đề mục, trừ Thiên tử ra không có người nào biết được trước thời hạn.
Phạm Ninh thấy lừa gạt thành công, liền cười gật đầu.
- Thật ra thì ta cũng không dám khẳng định, vạn nhất là thật, cho nên ta thà khổ cực nhiều hơn, cũng sợ mất đi cơ hội này.
Tô Lượng như có điều suy nghĩ.
- Có đạo lý, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất mà!
Phạm Ninh lại hạ thấp giọng.
- Chuyện này chỉ có hai người ta huynh biết được, không thể truyền đi.
Tô Lượng cười nói:
- Yên tâm đi! Ta không phải người ngu, bất quá ta có phần lo lắng cho Lý Đại Thọ, không phải huynh cũng bảo y ôn tập "Tống hình thống" sao?
Phạm Ninh lắc đầu.
- Ta muốn hắn ta xem sách, hắn ta còn chưa nhìn qua, dấu vết lật qua "Tống hình thống" cũng không có, cho nên vài chi tiết cũng chưa nói cho hắn ta, hắn ta cũng không ngờ tới.
- Cái gì mà không nói chi tiết cho Lý Đại Thọ?
Sau lưng bỗng nhiên truyền tới thanh âm quen thuộc của con gái.
Phạm Ninh vội vàng quay đầu, chỉ thấy sĩ tử trẻ tuổi đứng bên cạnh, đầu đội mũ sa vuông, y phục sĩ tử màu trắng, eo thắt đai gấm, chân đi giày da, dáng dấp môi đỏ răng trắng, tuấn tú dị thường, một đôi mắt thanh tú chứa đựng dòng nước mùa thu, chính là Chu Bội.
Phạm Ninh vẫn là lần đầu tiên thấy Chu Bội mặc nam trang từ sau khi lớn lên, hắn hơi sửng sốt.
Chu Bội nhất thời có chút mất hứng nói:
- Mới một tháng không thấy, huynh liền không nhận ra ta?
- Không phải! Không phải! Ta là thật lâu không nhìn thấy muội mặc nam trang.
- Ngược lại cũng đúng!
Chu Bội nghĩ đến bản thân ít nhất hai năm không cải nam trang, Phạm Ninh nhất thời sững sờ cũng là bình thường, nàng đổi giận thành vui, kéo ghế qua một bên muốn ngồi xuống, Phạm Ninh liền đứng lên, nhường cho nàng chỗ ngồi của hắn bên cửa sổ, hắn ngồi xuống bên cạnh.
Hành động quan tâm này khiến trong mắt Chu Bội hiện lên ý cười dịu dàng, nàng cầm bầu rượu rót cho Phạm Ninh một ly đầy, Tô Lượng ở đối diện quả thực không nhịn được nói:
- Chu Bội, ly rượu của ta còn trống không.
Chu Bội lại đem bầu rượu đưa cho y, nói thẳng không kiêng kỵ:
- Người có thể để bổn nha nội rót rượu, trước mắt chỉ có hai người, ngươi tạm thời vẫn chưa ở trong số đó.
- Hừ hừ!.
Tô Lượng không biết làm sao, chỉ đành tự rót tự uống, y tò mò hỏi:
- Người còn lại là ai?
- Đương nhiên là tổ phụ của ta, còn Phạm A Ngốc, khiến cho bản nha nội phát tài, cho nên nhìn phần tiền, ta rót rượu cho hắn.
Chu Bội nói dương dương đắc ý, Phạm Ninh nghe được mắt trợn trắng, nói như vậy chẳng phải con buôn sao, điều tốt đẹp đều bị nàng phá hư hết.
- Kiếm tỷ đâu?
Phạm Ninh không muốn nghe tiếp nữa, hắn vội vàng quay đầu nhìn quanh, lại thấy Kiếm Mai Tử ngồi ở bàn gần cầu thang, cùng bàn mấy tên sĩ tử hết sức cao hứng, bây giờ lại lặng yên như tờ, thỉnh thoảng âm thầm nhìn lại đại bảo kiếm dài một thước đặt trên bàn.
- Được rồi, bản nha nội không nói lời mất hứng, nói chuyện chính, huynh thi thế nào?
Đôi mắt mang ý cười của Chu Bội nhìn Phạm Ninh chăm chú.
- Thấy không tệ lắm.
Phạm Ninh hơi mỉm cười nói:
- Phỏng chừng mười vạn thí sinh thì có đến tám chục ngàn người cũng cảm thấy bản thân thi không tệ.
- Chưa chắc.
Tô Lượng ở một bên nhỏ giọng lầm bầm.
- Ngày hôm qua còn ổn, hôm nay sau khi thi xong, phần lớn thí sinh đều là vẻ mặt đưa đám, không mấy người nói mình thi tốt.
- Xem ra huynh thật sự thi không tệ, đề đối sách hôm nay ta đã xem qua, đáp tốt đề này thật không dễ dàng, trừ phi trước đó các huynh đã ôn đến, đã học thuộc "Tống hình thống", nếu không rất khó nói mình thi không tệ.
Chu Bội hết sức thông minh, gãi đúng chỗ ngứa, chỉ ra nội tình của Phạm Ninh.
Lúc này, chưởng quỹ vội vàng đi tới hướng Chu Bội làm lễ, Chu Bội khoát khoát tay.
- Ngươi đi làm việc đi! Ta không cần ngươi tới chiếu cố.
Chưởng quỹ lệnh tiểu nhị dọn lên hai món ăn ngon, lúc này mới cáo từ rời đi.
Chu Bội nhìn sau lưng chưởng quỹ, lạnh lùng nói:
- Nghe nói có người ngày hôm qua ở chỗ này tìm cớ gây sự, đánh chưởng quỹ, còn nhục mạ Chu gia, nói nơi này là heo lầu chó lầu, thật rằng Chu gia có thể tuỳ ý chà đạp?
Phạm Ninh nhàn nhạt nói:
- Chỉ là một tên phá gia chi tử còn chưa dứt sữa thôi, muội cùng hắn ta so đo làm gì?
Chu Bội bất mãn trợn mắt nhìn Phạm Ninh, hồi lâu hừ một tiếng nói:
- Huynh là sợ bị liên lụy?
Phạm Ninh lắc đầu.
- Ta nếu sợ bị liên lụy, ngày hôm qua ta cũng sẽ không đứng ra.
Chu Bội nhìn Phạm Ninh chăm chú, ánh mắt trở nên nhu hoà, nàng cúi đầu xuống nhỏ giọng nói:
- Mới vừa rồi ta nói chuyện quá kích động, xin lỗi huynh!
Phạm Ninh cười lên, Chu Bội hướng về mình cúi thấp đầu nói xin lỗi, đây là việc rất hiếm thấy.