Nhưng hắn biết tính cách Chu Bội hết sức mạnh mẽ, nàng tuyệt sẽ không dễ dàng tha thứ cho người khác làm nhục nhân cách hoặc là dòng họ nàng, bất quá hắn vẫn cần phải nhắc nhở Chu Bội.
- Có câu quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, mặc dù ngày hôm qua Trương Xuân hành động quá đáng, nhưng lúc này mà muội đả động hắn ta, sợ rằng để cho người khác nghĩ đến là Chu gia gây nên, Chu gia mặc dù không sợ chuyện, nhưng vì chút chuyện nhỏ này lại cùng Trương gia kết thù, sợ rằng không đáng, ta khuyên muội để sau rồi tính sổ.
Chu Bội giảo hoạt cười một tiếng.
- Ai nói ta phải đối phó hắn, nếu ngày hôm nay hắn xảy ra chuyện gì cũng không có bất kì quan hệ gì với Chu gia cả.
.....
Buổi tối hôm đó, Trương Xuân cùng đám con cháu quyền quý uống rượu ở Thanh Phong lâu, kết quả uống rượu say không cẩn thận trượt chân, từ lầu hai Thanh Phong lâu ngã xuống, cánh tay bị gãy.
Bởi vì đúng lúc là cánh tay phải bị té gãy, khiến Trương Xuân không cách nào tham gia ngày thứ ba khoa cử.
Trương Nghiêu Tá giận đến nổi trận lôi đình, tràn đầy lửa giận không chỗ phát tiết, liền hạ lệnh cho mấy chục tên gia đinh cả đêm đập phá Thanh Phong tửu lâu ở đường phố Vu Phan Lâu.
Trên dưới kinh thành cũng đang bàn luận chuyện xảy ra tối qua ở Thanh Phong lâu, vừa vì Thanh Phong lâu vô tội bị liên luỵ mà bất bình, cũng vì cháu trai Trương Nghiêu Tá ngã gãy tay mà vui sướng hô to.
Cùng lúc đó, trong trường thi khẩn trương tiến hành trận thi khoa cử thứ ba.
Trận thứ ba khoa cử thi hai môn, một môn là mặc kinh, môn còn lại là làm thơ, thời gian cũng là một ngày, nhưng nhiều hơn nửa canh giờ so với hai ngày trước.
Mặc dù ngày thi thứ ba tương đối đơn giản nhất, nhưng cường độ thi lại là lớn nhất, nhất là buổi sáng bắt đầu thi đề mặc kinh, một bài văn thi bao gồm nội dung trong "Thượng thư", "Kinh thi", "Chu Dịch" và "Lễ ký".
Nội dung yêu cầu viết chính tả gần năm ngàn chữ, yêu cầu thí sinh đối với kinh văn phải hết sức tinh tường, viết chữ nhanh hơn nhưng cũng phải đẹp, thậm chí ngay cả giấy nháp cũng không có thời gian sử dụng.
Từ khi bài thi bắt đầu phát xuống, hết thảy mọi người đều tranh thủ thời gian đề bút mặc kinh, có thí sinh thậm chí cả đề thơ cũng chưa kịp nhìn.
Phạm Ninh vẫn ung dung, hắn cũng không vội động bút, mà nhìn lại một lần toàn bộ đề mục, cũng nhìn cả đề làm thơ.
Đề thơ cũng là một câu thơ "Thừa bình thử sự bỉ ứng nan."
Nhìn thật giống như không đầu không đuôi, nói không rõ ràng, mức độ cũng không quá khó, nhưng nếu như biết xuất xứ của câu thơ này, bài thơ này liền có thể viết tốt.
Đây là một câu trong bài "Duyên thức" của Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa, viết sau khi bình định diệt Bắc Hán, triều đình văn võ có thứ tự, vua tôi hoà thuận, hi vọng chung sức xây dựng Đại Tống thịnh thế thái bình.
Trên thực tế chính là muốn thí sinh miêu tả đương kim thái bình thịnh thế, ca tụng ân đức quân chủ, trọng tâm đề thi của khoa cử đa phần là viết nội dung trên phương diện ca tụng quân vương.
Khoa cử từ trước đến giờ mở ra là có đạo lý, thời điểm muốn ngươi phát huy tài nghệ, thì ngươi nhất định phải có ý tưởng độc đáo mới mẻ, quan điểm rõ ràng, câu từ ngắn gọn hùng hồn, giống như đối sách văn cùng văn nghị luận đều là như vậy.
Lúc yêu cầu ngươi trung quy trung củ thì nhất định phải thận trọng, thậm chí bình thường, giống như hôm nay là đề thơ, loại thơ này trên lập trường chính trị vô cùng quan trọng, chỉ cần có thể biểu đạt ra ý cảm tạ quân vương cộng thêm gieo vần, trên mặt cuốn đều phù hợp yêu cầu, liền có thể thoả mãn.
Ngược lại làm thơ kiêng kỵ nhất ý mới, giống như khuyên can, châm biếm lỗi, … thơ viết khá hơn nữa cũng không được điểm tối đa.
Cho nên hiếm khi nghe nói thơ khoa cử có thể truyền lưu lại thiên cổ, chính là vì nguyên nhân này.
Phạm Ninh để đề thơ một bên lại chuyên tâm trên đề mặc kinh, hắn đại khái đã tính toán tốt kiểu chữ lớn nhỏ cùng khoảng cách thời gian, lúc này mới đặt bút viết xuống phần đầu tiên mặc kinh.
Phần đầu tiên mở đầu có đôi câu bày tỏ, 'Duy thập hữu tam tự, vương phóng vu ki tử' yêu cầu ngươi phải viết tiếp phần dưới mặc kinh, đến 'Kỳ hại vu nhi gia, hung vu nhi quốc'.
Đây là nội dung của cuốn "Chu Thư Hồng Phạm" trong "Thượng thư".
Thi đề mặc kinh trong khoa cử sẽ thi vào những phần khá hiếm gặp, loại nội dung như "Luận ngữ", "Mạnh Tử" bây giờ học sinh tiểu học cũng sẽ không gặp phải, người ra đề vắt óc mưu kế đặc biệt tìm kinh văn ít gặp để kiểm tra đám sĩ tử.
Giống như bài hôm nay "Chu Thư Hồng Phạm", nếu như không quen thuộc kinh văn, sợ rằng ngay cả xuất xứ văn cũng không biết, hoặc là nửa ngày không nhớ nổi, coi như cuối cùng nhớ ra bài văn cũng không kịp hoàn thành việc chép chính tả.
Phạm Ninh không chút nào suy tư, đặt bút viết:
- Ô hô! Ki tử, duy thiên âm chất hạ dân, tương hiệp quyết cư, ngã bất tri kỳ di luân du tự. (Ô hô! Ki tử, có trời sắp đặt dân chúng, cùng nhau hỗ trợ an cư, ta không biết phép tắc bình xếp thứ bậc như nhau).
...
Hôm nay thi bốn canh rưỡi, cũng chính là chín tiếng, ít nhất phải hoàn thành đề mặc kinh trong ba canh rưỡi.
Cũng chính là bảy tiếng viết năm ngàn chữ, thư pháp phải đẹp, tốc độ phải nhanh, lại không được sai, cũng không thể sửa chữa.
Đây đối với đám thí sinh là một khảo nghiệm nghiêm khắc, có thể một chữ không sai, đúng hạn hoàn thành, đại khái cũng chỉ ba phần số thí sinh làm xong được, phần lớn đều là sửa chữa một hoặc hai chỗ.
Thậm chí có thí sinh sau khi phát hiện sai lầm, cũng không có sửa đổi, đánh cuộc rằng quan thẩm quyển không có thời gian và tinh lực đọc cẩn thận cả năm nghìn chữ, liền có ý đồ lấp liếm cho qua.
Loại thí sinh làm ra vẻ khôn ngoan này còn không ít, nhưng bọn họ quên mất còn có tồn tại của dự viện sao chép, dự quan sao chép bọn họ dĩ nhiên hi vọng có thể giảm bớt gánh nặng sao chép của mình, một khi phát hiện trong bài thi có sai sót, bọn họ lập tức dừng bút niêm phong bài thi, giao cho thẩm quyển quan phán xét.
Kiểu bài thi sai không sửa đều không có ngoại lệ, toàn bộ bị loại.
Dĩ nhiên, có sai sửa đổi hai lỗi trở lên bài thi cũng bị loại, chẳng qua là sau một bước mà thôi.
Phạm Ninh múa bút thành văn, rốt cuộc buổi trưa cũng làm xong đề mặc kinh.
Hắn lại lấy ra một tấm nháp, ở trên giấy nháp viết xuống một bài thơ khoa cử đúng quy củ.
....
'Thùng ——thùng —— '
Theo tiếng gõ chuông nộp bài thi, khoa cử thi Tỉnh năm Hoàng Hữu thứ hai cuối cùng kết thúc, từng nhóm thí sinh đi ra từ cửa trường thi, mặc dù mỗi người mang theo một tâm tình khác nhau nhưng vẻ mặt thả lỏng của mỗi người lại hoàn toàn giống nhau.
Tiếng chuông gõ kết thúc thi Tỉnh, bên ngoài trường thi nhất thời rộ lên tiếng reo hò, mọi người hẹn uống rượu, đi dạo phố mua đồ, đi thanh lâu tìm vui, lúc này Lễ bộ cũng sẽ không hỏi tới hành vi cá nhân của thí sinh.
Tô Lượng thở dài một hơi.
- Rốt cuộc đã thi xong.
- Hôm nay huynh...
Phạm Ninh còn chưa nói xong, Tô Lượng liền vung tay lên, tức tối nói:
- Bất kể kỳ thi này có thi tốt hay không thi đỗ cũng được, ta đã hết sức rồi, bây giờ huynh cũng không cần hỏi ta thi ra sao. Ta bây giờ phải đi uống rượu, phải tìm Viên Viên đi du ngoạn, không muốn nghe bất kì một câu nào về kì thi nữa.