Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 317 - Chương 316

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 316
 

Thông thường mà nói, phương thức này không thật sự đáng tin cậy, ngay tại bản chất của nó, nó thuộc loại tự mình đặt cược, nếu như số tiền ít thì vấn đề không lớn, nhưng nếu như số tiền quá lớn, một khi chưởng quỹ định giá đang nghỉ, tiệm quan phác sẽ không công nhận loại tự mình đặt cược này.

Không giống như đặt cược công khai, có bao nhiêu người có thể làm chứng chứ, cũng không dựa vào được.

Phạm Ninh tìm được tên của Phùng Kinh, của y là bốn thuần, cũng chính là mười sáu lần, cược một quan tiền, thắng sẽ được mười sáu quan tiền.

Nhưng ngoài ý muốn vậy mà Phạm Ninh lại tìm được tên của mình, mình vậy mà năm thuần, ba mươi hai lần, có số thuần cao nhất trong các thí sinh thi đồng tử, cũng là một trong những người được quan tâm nhiều.

Lúc này, Minh Nhân vội vàng đi đến, đưa hai tờ giấy cho Phạm Ninh nói:

- Đây là danh sách hai nhà đặt cược cách vách.

Phạm Ninh nhận lấy đơn đặt cược, đặt ba tờ giấy lên bàn so sánh một chút, đại khái cũng không khác nhau là mấy, hơn nữa số thuần của hai người hắn muốn cược đều giống nhau.

- Ước đoán của cái tên đầu tiên khác nhau!

Tô Lượng chỉ vào cái tên đầu tiên trên tờ giấy, ba tiệm dự đoán ba trạng nguyên khác nhau, tuy nhiên ba hạng đầu vẫn là những người đó, trong này đều không có tên Phùng Kinh, Phùng Kinh xếp thứ bảy.

Phạm Ninh lắc đầu:

- Phùng Kinh, ta cược y sẽ trở thành trạng nguyên, các ngươi có thể theo ta, cũng có thể đặt tự do.

Minh Nhân cười ha hả:

- Những người này huynh đều không quen, đương nhiên huynh sẽ theo đệ, đệ cược ai, huynh liền cược người đó.

- Vậy còn huynh?

Phạm Ninh cười hỏi Tô Lượng.

- Ta cũng theo huynh! Tuy nhiên ta không đặt nhiều lắm, chỉ có năm lượng bạc.

Sau đó Minh Nhân cười nói với Phạm Ninh:

- Mục thi đồng tử huynh cũng cược đệ, không có vấn đề gì chứ!

Tô Lượng vội vàng nói:

- Ta không cược Phùng Kinh nữa, ta đặt huynh đứng thứ nhất kỳ thi đồng tử.

Phạm Ninh cười nói với hai người:

- Ta chỉ xem trọng Phùng Kinh, các huynh đặt vào ta, nếu thua cũng đừng trách ta.

- Nếu như thua, tuyệt sẽ không trách đệ.

Ba người Phạm Ninh đi đến trước quầy, nói với gã chưởng quỹ:

- Ta đặt hai người này, một người là trạng nguyên, một người đứng đầu thi đồng tử, mỗi người cược năm mươi lượng bạc.

Chưởng quỹ lập tức cười híp mắt, đây chính là đơn lớn nha, y vội vàng nói:

- Không thành vấn đề, ta ghi giấy tính tiền cho các vị, hai vị này cũng đặt giống vậy sao?

Chưởng quỹ lại hỏi Minh Nhân và Tô Lượng.

Tô Lượng giành nói trước:

- Tôi đặt giống như huynh ấy, nhưng chỉ đặt hạng nhất thi đồng tử, cược năm lượng bạc.

Phạm Ninh là năm thuần, ba mươi hai lần, nếu Tô Lượng cược trúng, y sẽ thắng được một trăm sáu mươi lượng bạc, đối với Tô Lượng mà nói, không chỉ kiếm lại được lộ phí vào kinh đi thi, còn lời hơn một trăm lượng bạc, thật sự phát tài nho nhỏ rồi.

Phạm Ninh cược năm mươi lượng bạc, nếu như cược trúng thì chính là tám trăm lượng cùng với một nghìn sáu trăm lượng, vậy là thắng được hai nghìn bốn trăm lượng.

- Vị tiểu quan này thì sao?

Chưởng quỹ quay lại hỏi Minh Nhân.

Minh Nhân chỉ vào Phạm Ninh:

- Ta cũng giống hắn, ta cược một trăm lượng bạc.

- Huynh cược nhiều như vậy sao?

Phạm Ninh sửng sốt hỏi thăm.

Minh Nhân gãi đầu:

- Đương nhiên trong đó có một phần của Minh Lễ, nếu không phải vậy nó sẽ cưỡng ép chiếm đoạt một nửa của huynh.

- Vì sao các ngươi coi trọng Phùng Kinh và Phạm Ninh vậy?

Bỗng nhiên có người ở phía sau hỏi.

Phạm Ninh liền quay đầu lại, chính là nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm ngồi ở trong góc, vẻ mặt y tràn đầy hứng thú nhìn vào mình.

Phạm Ninh cười nói:

- Phùng Kinh là bằng hữu của ta, còn Phạm Ninh, chính là tại hạ."

- Hóa ra cậu chính là Phạm Ninh của Bình Giang phủ, thất kính!

Nam tử áo gấm vội vàng chắp tay thi lễ.

Phạm Ninh thấy y vậy mà đã từng nghe đến tên mình, hảo cảm lập tức tăng vọt, vội vàng cười hỏi:

- Xin hỏi huynh đài xưng hô như thế nào?

- Tại hạ… Tào Tông Thực của Thái học, người Biện Lương.

- Hóa ra là tiền bối của Thái học, Phạm Ninh thất kính.

Phạm Ninh cũng thi lễ nói.

Nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm cười nói:

- Vừa rồi ta vẫn luôn nghiên cứu sẽ đặt cược vào ai, nhưng cũng không hiểu được, nếu đã gặp Phạm hiền đệ, vậy chính là duyên phận ông trời an bài, đã vậy ta liền đặt Phạm hiền đệ, một trăm lượng bạc.

Phạm Ninh vội vàng thi lễ, có chút ngượng ngùng nói:

- Nếu không trúng, ngàn vạn lần đứng oán giận tiểu đệ.

Nam tử trẻ tuổi mặc áo gấm cười ha hả nói:

- Nam tử hán đại trượng phu, mình đã chọn, cớ gì lại oán hận người khác.

Phạm Ninh lại hỏi chưởng quỹ:

- Có thể tự đặt cược chính mình không?

- Đương nhiên có thể, tiệm quan phác chỉ nhận đơn không nhận người.

Tâm tình của chưởng quỹ thật tốt, hôm nay vận khí không tệ, liên tiếp có ba đơn lớn, hơn bốn trăm lượng bạc.

Y vội vàng mở tờ đơn cược, đóng dấu bảo lưu, lưu lại một nửa làm gốc, sau đó ghi vào sổ ghi chép số đăng ký, số cược, số tiền cược… lúc này mới đưa tờ đơn ra cung kính giao cho bốn người bọn họ.

- Chúc các vị may mắn!

Nam tử mặc áo gấm cười ha hả:

- Chúng ta may mắn, cửa hàng các ngươi liền thảm rồi.

Trên trán chưởng quỹ chảy mồ hôi, vội vàng giải thích:

- Mở cửa hàng đánh bạc, chắc chắn sẽ có thiệt có hơn, tiểu điếm nếu đã được xếp trong ba tiệm quan phác đứng đầu, danh dự vẫn phải có.

Mọi người đi ra khỏi sòng bạc, nam tử mặc áo gấm chắp tay ôm quyền cười nói với Phạm Ninh:

- Huynh còn chút việc cần làm, lần sau nếu có duyên gặp lại, huynh sẽ mời đệ uống chén rượu!

Phạm Ninh vội vàng đáp lễ:

- Nhất định! Nhất định!

Hai người liền chia ra rời đi.

Việc chấm bài thi Tỉnh phải mất thời gian mười ngày mới kết thúc, đến lúc đó sẽ công bố danh sách trúng tuyển, nhưng chưa có xếp hạng, qua hai mươi ngày nữa tiến hành thi Đình, hơn năm trăm sĩ tử trúng tuyển thi Tỉnh sẽ tham gia cuộc thi trong vòng một ngày, lúc này mới quyết định thứ tự cuối cùng.

Mười người đứng đầu, Thiên tử còn muốn đích thân phỏng vấn, đưa ra quyết định cuối cùng về ba cái tên đứng đầu trên bảng Giáp.

Có điều đối với thí sinh, người hiện giờ chuẩn bị cho thi Đình gần như không có ai, hoặc là phóng túng uống rượu chơi bời, hoặc là dạo phố mua sắm, nhưng nhiều hơn nữa là thấp thỏm bất an chờ đợi yết bảng thi Tỉnh.

Dù sao thi Đình cũng chỉ là chiến trường năm trăm người, đối với tuyệt đại đa số thí sinh thì lo lắng về kì thi Đình không có bất cứ tác dụng gì.

Sáng sớm hôm sau, Tô Lượng và huynh muội nhà họ Trình đi chơi huyện Trần Lưu, Phạm Ninh thì phải gánh vác chức trách đại đông chủ sau màn của Kỳ Thạch Quán.

Trong kỳ thạch quán này hắn có năm phần cổ phần, chỉ có điều đều đứng tên mẫu thân hắn.

Mọi người tới phố Thư Uyển, tiệm mới đang được trang hoàng, cửa hàng triều Tống trang trí không coi trọng bên trong, trong cửa hàng chỉ cần sạch sẽ một chút, sơn lại tường đã bẩn, đổi mới những tấm ván gỗ đã hư hỏng trên mặt đất, đại khái như vậy là được rồi.

Nhưng mặt tiền lại rất quan trọng, Phạm Thiết Qua bỏ ra một ngàn quan tiền xây một cổng chào nho nhỏ, đây vẫn luôn là ước mơ của ông ấy, tiệm tạp hóa Lão Phạm trước kia có cửa chính vô cùng rách nát, ông ấy vẫn không có tiền trang hoàng lại.

Bình Luận (0)
Comment