Bản thân kỳ thạch quán Mộc Đổ chính là cửa hàng lớn nhất, không cần dựng cổng chào.
Nhưng tiệm ở kinh thành này nhìn qua đều na ná các cửa hàng khác, muốn trở nên nổi bật, ở cửa làm một cổng chào là điều vô cùng quan trọng.
Phạm Ninh đi tới trước cửa hàng, cổng chào đang được dựng, cổng chào trên thực tế là một cửa lầu, bên trên có rất nhiều cột, dễ dàng buộc những dải gấm màu lên, nhìn qua rất đẹp đẽ và khí thế.
Phạm Ninh phát hiện bảng hiệu trống không, liền cười hỏi:
- Trên tấm bảng vẫn chưa đề tên tiệm ạ?
Phạm Thiết Qua cười khổ một tiếng nói:
- Đợi khi trở về tìm Chu đại quan nhân, nhờ ông ấy tìm danh nhân viết tên tiệm.
- Không cần mất công như vậy, mấy ngày nữa cháu mời Âu Dương Tu đề tên, ông ấy là chuyên gia thư pháp, hoặc mời tướng quốc Bàng Tịch đề tên, ông ấy cũng nổi tiếng đam mê sưu tầm đá, có ảnh hưởng rất lớn trong giới kì thạch, chuyện này để cháu lo.
Minh Nhân ở bên cạnh cười nói:
- A Ninh, rõ ràng là đệ viết cũng rất tốt rồi, đệ là đại đông chủ, viết tên cho cửa hàng của mình là chuyện phải làm.
Phạm Ninh lắc đầu:
- Đây là một ý tưởng không thể cùi bắp hơn! !!
Hắn đi thẳng vào trong cửa hàng, Phạm Thiết Qua cốc đầu thằng con một cái:
- Về sau đừng có nói hươu nói vượn nữa!
- Tại sao không được ạ?
Minh Nhân ôm đầu, nhỏ giọng làu bàu.
- A Ninh không hi vọng người khác biết cửa hàng này có liên quan đến nó, tiểu tử ngươi không hiểu thì đừng nói năng lung tung.
Minh Nhân le lưỡi, không dám hé răng nữa.
Trong cửa hàng đã thu dọn xong, tầng một bày đầy giá để đồ, trên giá chủ yếu là đá Thái Hồ loại nhỏ, đá Thái Hồ lớn thì đặt ở hậu viện, trong tiệm cũng sẽ bày mấy khối đá Thái Hồ bậc trung để làm đẹp.
- Đá Điền Hoàng thì sao?
Phạm Ninh hỏi:
- Đã chuyển đến chưa ạ?
Phạm Thiết Qua chỉ chỉ tầng hai:
- Hôm qua đã mang tới hết rồi, buổi tối Minh Nhân ngủ ở tiệm, trông coi chỗ đá Điền Hoàng này, có thể ngày mai thúc sẽ phải về.
- Ngày mai nhị thúc sẽ về sao?
Phạm Thiết Qua khẽ gật đầu:
- Trở về bàn giao với chưởng quỹ mới một chút, cuối tháng lại chuyển một lô đá Thái Hồ vào kinh, lúc đó Kỳ Thạch Quán kinh thành sẽ khai trương được rồi.
Phạm Ninh trầm tư một lát nói:
- Tốt nhất là nhị thúc chiêu mộ hai thợ thủ công điêu khắc vào kinh, đá Điền Hoàng cần thợ thủ công điêu khắc làm lâu dài trong tiệm.
- Thúc biết rồi! Người thích hợp cũng có rồi, lần tới sẽ cùng vào kinh!
Phạm Ninh lập tức đi lên tầng hai, tầng hai khóa cửa, Phạm Thiết Qua lấy chìa khóa mở cửa, rồi đẩy cửa bước vào.
Tầng hai là thiên hạ của đá Điền Hoàng, trên giá để đồ hai bên tường bày tràn đầy hơn một ngàn khối Điền Hoàng cực phẩm, lớn nhỏ không đều, nhưng phần lớn đều to cỡ nắm tay.
Cũng có không ít khối đá Điền Hoàng to bằng trái bưởi, còn có mấy khối to như vại nước, bày đầy mặt đất.
Phạm Ninh nhặt từng khối lên nhìn kỹ, quay đầu cười nói với Minh Nhân:
- Đệ lấy hai mươi khối, nhờ huynh trưởng của Chu Bội điêu khắc, tác phẩm của huynh ấy sẽ thành vật báu trấn quán của tiệm chúng ta.
***
Phủ Trương quốc trượng, Trương Nghiêu Tá sắc mặt âm trầm nghe một gã thủ hạ báo cáo lại kết quả điều tra.
Cháu trai Trương Xuân của Trương Nghiêu Tá bởi vì bị gãy tay mà cuối cùng vô duyên với khoa cử, khiến cho Trương Nghiêu Tá cực kỳ phẫn nộ.
Tuy rằng Trương Nghiêu Tá về sau phái người đập phá Thanh Phong lâu, nhưng khi lão dần dần tỉnh táo lại, lão vẫn cảm thấy hơi kì lạ, người uống say mỗi ngày đều đầy rẫy, lại rất ít nghe nói có người vì vậy mà bị gãy tay, vì sao cháu trai lão lại gặp phải chuyện kiểu này?
Càng nghĩ càng thấy không đúng, Trương Nghiêu Tá liền phái thủ hạ đắc lực đi điều tra việc này.
- Khởi bẩm Quốc tượng, thuộc hạ đã cẩn thận tra xét thang lầu của Thanh Phong lâu, giữa lầu hai và lầu ba quả thật có chỗ hư hỏng, bởi vì kinh doanh quá bận rộn, người trên lầu ba cũng không nhiều, bọn họ chưa kịp sửa chữa.
- Có một tửu bảo cùng buổi sáng hôm đó cũng bất hạnh bước hụt ngã xuống lầu, tuy nhiên không bị thương.
Trương Nghiêu Tá hơi mất hứng, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi nói là cháu ta thực sự trượt chân bước hụt?
- Thuộc hạ không dám nói dối Quốc tượng, nha nội đúng là bước hụt nên mới ngã xuống lầu, nhưng thuộc hạ vẫn thấy hai điểm đáng ngờ.
- Nghi điểm gì?
Trương Nghiêu Tá xoay người hỏi.
- Điểm nghi ngờ thứ nhất là chỗ hư hỏng của thang lầu, thuộc hạ phát hiện cầu thang hư hỏng vô cùng nghiêm trọng, hơi không để ý một chút là sẽ bước hụt, thuộc hạ cảm thấy kì lạ, hư hỏng nghiêm trọng như vậy, vì sao lại chậm trễ không chịu sửa chữa?
- Vậy ngươi hỏi Thanh Phong tửu lâu chưa?
Thủ hạ cười khổ một tiếng:
- Người của tửu lâu Thanh Phong, bởi vì Quốc trượng phái người đập phá quán rượu nên thái độ của bọn chúng cực kỳ ương ngạnh, một mực chắc chắn rằng người của quốc trượng đã đập phá hỏng cầu thang, không liên quan đến bọn chúng.
Sắc mặt Trương Nghiêu Tá trở nên khó coi, hừ thật mạnh một tiếng.
- Vậy điểm đáng ngờ thứ hai thì sao?
- Điểm đáng nghi thứ hai không liên quan đến Thanh Phong tửu lâu, mà là Chu Lâu, một ngày trước khi sự việc xảy ra, tiểu nha nội có xảy ra cãi vã với người ta tại đó.
- Xảy ra cãi vã với ai?
Đây mới là chuyện Trương Nghiêu Tá quan tâm.
Chỉ cần trong lòng lão đã hoài nghi cháu trai bị thương có điểm kỳ lạ, lão tự nhiên sẽ hướng hết thảy âm mưu và lý luận về hướng ấy, cháu trai của lão phát sinh mâu thuẫn với người khác, bị người hãm hại, đây mới là kết quả mà lão muốn.
- Theo thuộc hạ điều tra, một ngày trước tiểu nha nội tới Chu Lâu uống rượu, bởi vì không đủ chỗ nên xảy ra xung đột với chưởng quỹ, kết quả gặp phải Phạm Ninh, hắn tranh luận với tiểu nha nội vài câu.
- Phạm Ninh!
Trương Nghiêu Tá siết chặt nắm đấm, hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại là tên khốn kiếp này.
Thủ hạ vội vàng nói thêm:
- Tiểu nha nội chỉ lời qua tiếng lại với Phạm Ninh mấy câu, cũng không ảnh hưởng gì đến lợi ích của Phạm Ninh, hơn nữa ngày hôm sau Phạm Ninh cũng phải tham gia thi, chỉ sợ không có thời gian và sức lực, thật ra thuộc hạ hoài nghi là do Chu gia làm.
- Không thể là Chu gia!
Trương Nghiêu Tá bác bỏ ngay, vì một chưởng quỹ của quán rượu mà kết thù với mình, Chu gia không ngu xuẩn tới vậy.
Hơn nữa nhiều năm qua, danh tiếng Chu gia vẫn khá khiêm tốn, nếu Chu gia bất mãn với mình, cũng có thể tới cửa chất vấn, không thể nào lại có hành động ném đá sau lưng được.
Trương Nghiêu Tá âm thầm hiểu điều này, chuyện này cũng không phải Chu gia gây nên.
Ngược lại là Phạm Ninh, Trương Nghiêu Tá có thù hận rất lớn đối với hắn, nghe nói một kẽ hở giữa hắn và cháu trai mình, mặc kệ chuyện này không phải là Phạm Ninh gây nên, Trương Nghiêu Tá cũng đã trút một phần món nợ này lên đầu hắn rồi.
Trương Nghiêu Tá khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, khẽ hừ một tiếng:
- Tưởng là cháu của Phạm Trọng Yêm thì có thể kiêu ngạo, còn thật sự nghĩ rằng ta không thể động đến hắn sao?
***
Sau khi thí sinh thi Tỉnh xong có thể thoải mái nghỉ ngơi một thời gian, nhưng bài thi của họ đều phải trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc chẳng khác nào qua năm cửa, chém sáu tướng.