Triệu Trinh khẽ gật đầu, đặt danh sách lên bàn, nâng chén trà lên uống, ánh mắt y lại vô ý liếc qua cái chặn giấy Khê Sơn Hành Lữ Đồ trên bàn.
Trong lòng y khẽ động, buông chén trà thản nhiên hỏi:
- Phạm Ninh đứng thứ mấy?
Tống Tường hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lại Lễ bộ Thị lang Trương Tuyên, Trương Tuyên mặt trắng bệch, dù thế nào y cũng không ngờ, Thiên tử lại có thể chú ý đến Phạm Ninh?
Sớm biết thế này, có đánh chết y cũng sẽ không mạo hiểm giúp Trương Nghiêu Tá như thế.
Trương Tuyên nắm lấy lỗ hổng Thiên tử không xem toàn bộ danh sách, ra tay trước khi tiến hành diện thí, tới khi quan chủ khảo phát hiện không đúng thì gạo đã nấu thành cơm, khi đó cùng lắm thì là quan viên phía dưới không kết nối với quan chủ khảo, đơn giản là chịu trách phạt một chút rồi thôi.
Trương Tuyên không dám nói thật, chỉ đành đẩy trách nhiệm cho kẻ dưới, thấp giọng nói:
- Vi thần cũng không được xem danh sách đầy đủ, xin cho vi thần đi xem, sau đó sẽ bẩm báo với Bệ hạ!
- Không cần!
Triệu Trinh bất mãn liếc mắt nhìn Trương Tuyên một cái, Lễ bộ Thị lang phụ trách khoa cử không ngờ lại không xem danh sách đầy đủ, quả thật là hoang đường!
Tống Tường cũng hết sức bất mãn trong lòng, sao Trương Tuyên lại có thể phạm phải sai lầm cấp thấp thế này chứ? Mà lại bị Thiên tử bắt được, trong lòng ông âm thầm oán giận, nhưng Trương Tuyên là người của ông, ông cũng phải nói đỡ cho Trương Tuyên mấy lời hay.
Tống Tường nhỏ giọng nói:
- Bệ hạ, Trương thị lang đã hai ngày hai đêm không chợp mắt, hết lòng lo việc cử hành khoa cử, tuy rằng thời điểm cuối cùng xuất hiện sai lầm, nhưng tinh thần ấy vẫn đáng được khen ngợi ạ.
Sắc mặt Triệu Trinh hòa hoãn đôi chút, thuận miệng nói:
- Đi tuyên bố đi! Chuẩn bị bắt đầu diện thí.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng hô của tướng quốc Văn Ngạn Bác:
- Đây là ngang nhiên khi quân, các ngươi đừng ngăn cản ta, ta muốn gặp Thiên tử!
Triệu Trinh ngẩn ra, đây là đã xảy ra chuyện gì? Y vội vàng nói:
- Để Văn tướng công vào nói chuyện.
Lúc này sắc mặt Trương Tuyên đại biến, hai chân run rẩy, y đã ý thức được chuyện sắp xảy ra.
Một lát, Văn Ngạn Bác nổi giận đùng đùng đi vào ngự thư phòng, khom người thi lễ với Triệu Trinh:
- Vi thần muốn tố cáo Tống tướng công tội khi quân!
Tống Tường biến sắc, hết sức bất mãn nói:
- Văn tướng công, ngài đang ở đây nói bậy bạ gì đó?
Triệu Trinh nhíu chặt mày:
- Văn tướng công, trẫm không hiểu ra sao, khanh có lời gì cứ việc nói thẳng.
Văn Ngạn Bác trình lên một danh sách:
- Đây là danh sách giáp bảng mà vi thần có được, Bệ hạ có nhìn ra điều gì bất thường không?
Triệu Trinh nhận lấy danh sách nhìn xem, khó hiểu hỏi:
- Trẫm không nhìn ra có gì bất thường?
- Xin bệ hạ xem khoa đồng tử!
Triệu Trinh mở tờ thứ hai, sắc mặt lập tức biến đổi, người xếp hạng nhất rõ ràng chính là Phạm Ninh huyện Ngô phủ Bình Giang.
Triệu Trinh nhìn về phía Tống Tường bằng ánh mắt sắc bén:
- Tống tướng công, khanh giải thích cho trẫm nghe xem.
Tống Tường cũng ngây ngẩn cả người, hai phần danh sách khoa đồng tử không ngờ lại không giống nhau, Trương Tuyên lại trực tiếp bỏ tên Phạm Ninh đi, mà ông ta lại không biết rõ ràng còn có một phần danh sách khác.
Ông ta cực kỳ bất mãn trừng mắt nhìn Trương Tuyên:
- Trương thị lang, danh sách là ngươi đưa cho ta, tại sao lại xuất hiện tình huống này, tại sao ngươi không nói với ta?
Trương Tuyên đã đâm lao phải theo lao, y đành kiên trì nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, bộ Lễ cho rằng tư cách của Phạm Ninh có vấn đề, cho nên loại khỏi danh sách diện thí.
- Vậy vừa rồi trẫm hỏi ngươi Phạm Ninh xếp thứ mấy, tại sao ngươi lại nói không biết?
Triệu Trinh lạnh giọng hỏi.
- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần quả thực không biết Phạm Ninh xếp thứ mấy, có lẽ là thứ năm mươi, có lẽ là thứ tư, vi thần không xác nhận lại, nên không dám nói lung tung.
- Hừ! Ngươi rất biết ngụy biện, không ngờ khiến trẫm không còn lời nào để nói, vậy ngươi nói trẫm nghe, sao tư cách của Phạm Ninh lại không phù hợp?
Trong lòng Trương Tuyên chột dạ từng cơn, y cắn chặt răng nói:
- Cậu ta là cháu trai của Lễ bộ Thượng thư Phạm Trọng Yêm, chúng thần cho rằng hẳn là cậu ta phải thi kỳ thi biệt đầu thí, nhưng cậu ta không thi, cho nên bộ Lễ cho rằng tư cách của cậu ta có tỳ vết, để tránh người trong thiên hạ dị nghị, cho nên hủy bỏ tư cách diện thí của cậu ta.
Triệu Trinh híp mắt lại, thật thú vị, không ngờ còn liên lụy tới Phạm Trọng Yêm.
Văn Ngạn Bác cười lạnh một tiếng, thi lễ với Triệu Trinh:
- Xin bệ hạ cho thần hỏi y vài câu!
- Văn tướng công cứ việc nói thẳng!
Văn Ngạn Bác căm tức nhìn Trương Tuyên nói:
- Trương thị lang, Phạm Ninh chỉ là cháu họ của Phạm Trọng Yêm, cũng không phải cháu ruột, Phạm Trọng Yêm chính thức nhậm chức tại bộ Lễ vào ngày hôm sau khi khoa cử diễn ra, tình huống này trái với quy định biệt đầu thí sao?
Trương Tuyên biết rằng mình chỉ cần lui về sau một bước thì sẽ tan xương nát thịt, lúc này y chỉ có thể bất chấp mọi giá thôi.
- Nghiêm chỉnh mà nói, cậu ta quả thực không trái với quy định của biệt đầu thí, nhưng cậu ta lại là cháu trai của Thượng thư bộ Lễ, để cậu ta tham gia biệt đầu thí cũng có thể lắm chứ, nếu không khi xét duyệt ở vòng thi Tỉnh, ta đã hủy bỏ tư cách trúng bảng của cậu ta rồi, nhưng làm thị lang bộ Lễ, ta tuyệt không thể đề cử một sĩ tử tư cách có tỳ vết vào vòng diện thí với Thiên tử.
- Ngươi đề cử?
Văn Ngạn Bác tiếp tục cười lạnh:
- Ngươi có tư cách gì mà đề cử? Ngươi đã nói với quan chủ khảo chưa? Vị ấy chấp nhận rồi? Ngươi có cung cấp cho Thiên tử danh sách mà quan chủ khảo dự thảo lại lần nữa không?
Mặc dù Trương Tuyên nói rất có lý, tư cách của Phạm Ninh có tỳ vết này kia, nhưng Văn Ngạn Bác lại nắm được lỗ hổng lớn nhất của y.
Bộ Lễ không có tư cách hủy bỏ thứ tự của bất kì ai, bọn họ có thể đề xuất điểm chưa hợp lý, do hai tướng quốc phụ trách kì thi Đình xét duyệt xem chứng cứ này hợp lý đầy đủ hay không, sau khi tướng quốc tán thành, quan chủ khảo một lần nữa chỉnh sửa danh sách mới, sau đó ba người chính phó quan chủ khảo ký tên một lần nữa.
Quy trình cực kỳ nghiêm ngặt, chính là để phòng ngừa gian dối.
Trương Tuyên bị đánh trúng điểm yếu hại, y cảm thấy mình như sắp tê liệt mà ngã xuống rồi, y nổi lên chút dũng khí cuối cùng nói:
- Chuyện này vi thần đã giao cho viên ngoại lang Bùi Quần đi làm, vi thần cho rằng hẳn là y đã làm hết mọi thủ tục rồi.
Lúc này, Tống Tường cảm giác mình bị bán đứng, ở bên cạnh lạnh lùng nói:
- Trương thị lang, ngươi đang ở đây mở to mắt mà buông lời bịa đặt sao! Ta vẫn luôn trao đổi thẳng với ngươi, không ngờ ngươi lại để một viên ngoại lang đi trao đổi với ta? Gã liên hệ với ta khi nào?
Một đao sau lưng của Tống Tường khiến Trương Tuyên suy sụp, y quỳ xuống, cả người run rẩy, một câu cũng không nói nên lời.
Văn Ngạn Bác lại thi lễ với Triệu Trinh:
- Vi thần đã hỏi viên ngoại lang Bùi Quần, gã nói là Trương Tuyên bảo gã tự ý sửa chữa danh sách, tất cả gã đều làm theo yêu cầu của Trương Tuyên, Trương Tuyên vốn không bảo gã đi thông qua với quan chủ khảo.