Triệu Trinh thở dài:
- Lại dám ngang nhiên lấn át trẫm như thế!
Y chăm chú nhìn Trương Tuyên:
- Ngươi nói đi! Là ai sai khiến ngươi làm như vậy?
Trương Tuyên dập đầu như giã tỏi:
- Không ai sai khiến vi thần, là vi thần và Phạm Trọng Yêm có mối hận cũ, vi thần muốn nhân cơ hội trả thù, là vi thần phụ sự kì vọng của bệ hạ, vi thần nguyện nhận tất cả mọi trừng phạt!
Tuy rằng Trương Tuyên đã tuyệt vọng nhưng y cũng không hồ đồ, y biết nếu khai ra Trương Nghiêu Tá sẽ chỉ khiến kết cục của y thảm hại hơn mà thôi!
Triệu Trinh lạnh lùng nhìn y một lát, liền phất tay:
- Kéo gã ra ngoài, giao cho Đại Lý Tự thẩm vấn!
Mấy tên thị vệ kéo Trương Tuyên ra ngoài, Trương Tuyên trước sau không nói được một lời.
Tống Tường tỏ vẻ xấu hổ nói:
- Vi thần cũng có trách nhiệm sơ suất trong việc giám sát!
Triệu Trinh thản nhiên nói:
- Việc tiếp theo về kì thi Đình giao cho Văn tướng công, Tống ái khanh cũng đừng hỏi tới nữa.
Tống Tường nguội lạnh trong lòng, không ngờ Quan gia không gọi mình là Tống tướng công, ông ta cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu, chẳng lẽ mình cũng sắp gặp chuyện rồi?
Trong lòng ông ta cực kỳ hận Trương Tuyên, lại không thể làm gì được, chỉ đành khom người nói:
- Vi thần tuân chỉ!
Triệu Trinh lại nhìn về phía Văn Ngạn Bác:
- Trẫm cho khanh nửa canh giờ, sắp xếp lại tỉ mỉ một lần, trẫm muốn xem danh sách đầy đủ.
Trong Phượng Tê Các, hai mươi ba sĩ tử chuẩn bị diện thí đang đợi hồi lâu, trong Phượng Tê Các rộng lớn, tuy rằng sĩ tử đều muốn đi tới trước cửa sổ nhìn xem, nhưng bốn phía có thị vệ và quan viên đứng đó, mọi người đều không có dũng khí đứng lên, trong thời khắc mấu chốt nhất của diện thí, không ai hi vọng mình nhất thời tùy hứng để lại cho Thiên tử ấn tượng không tốt.
Hai mươi ba sĩ tử yên lặng ngồi trên ghế, kiên nhẫn chờ được tuyên triệu, thời gian trôi đi, họ đã ngồi đợi nửa canh giờ, ngay khi sự kiên nhẫn của mọi người sắp cạn kiệt đến nơi, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập, khiến mọi người cùng nhau thở phào một cái.
Chỉ thấy hai quan viên bộ Lễ xa lạ đứng trước mặt họ, không phải là Bùi Quần vừa dẫn họ vào. Quan viên đi đầu liếc mắt đánh giá mọi người, hỏi:
- Ai là Liễu Nhiên?
Liễu Nhiên ngẩn ra, chậm rãi giơ tay lên, quan viên nói với y:
- Đi theo chúng ta!
Trong lòng Liễu Nhiên vừa căng thẳng lại vừa chờ mong, không ngờ mình lại là người đầu tiên diện thí, mọi người cũng đều hâm mộ y, người đầu tiên diện thí sẽ luôn để lại ấn tượng tốt cho người ta.
Nhưng rất nhanh, mọi người liền phát hiện không đúng, đi diện thí hẳn là phải đi ra phía trước, mà Liễu Nhiên lại quay trở về, đó là nơi bọn họ vừa vào.
Liễu Nhiên cũng phát hiện điều bất thường, đi tới cửa, cuối cùng y không kìm được hỏi:
- Đây là đi đâu thế ạ?
Quan viên dẫn đầu lạnh lùng nói:
- Ngươi chỉ là người đứng thứ tư khoa đồng tử!
Trước mắt Liễu Nhiên tối sầm, gần như sắp ngã xuống đất, y sẽ bị đưa trở về sao? Đó là nỗi sỉ nhục nhường nào!
- Có thể không trở về không?
Liễu Nhiên cầu khẩn:
- Tôi có thể đợi ở một nơi khác.
Một quan viên khác nhìn y bằng ánh mắt thương hại, khẽ lắc đầu nói:
- Trước đó có một quan viên phá vỡ quy củ, đã bị cách chức xét xử rồi, chúng ta không muốn đi theo vết xe đổ của gã, xin mời!
Liễu Nhiên tuyệt vọng, giống như cái xác không hồn đi vào trên quảng trường, chúng sĩ tử thấy Liễu Nhiên đã trở lại, còn tưởng rằng y đã diện thí xong, nhưng lại không đúng lắm, khoa đồng tử hẳn phải diện thí sau chứ!
Liễu Nhiên trở về chỗ ngồi của mình ngồi xuống, y cúi đầu, nghe người bên cạnh bàn luận, y hận trên mặt đất không thể nứt ra thành một cái lỗ để y chui xuống.
- Phạm Ninh, tiểu tử này sao lại quay lại?
Ngay khi Liễu Nhiên vừa mới xuất hiện, Tô Lượng đã kích động:
- Có phải bên trên có sự nhầm lẫn không?
"Nhầm lẫn ư?" Quả thực là trò cười, Thiên tử diện thí lại có thể xảy ra nhầm lẫn?
Tuy nhiên Phạm Ninh cũng trở nên hoang mang, nếu không phải nhầm lẫn thì tại sao Liễu Nhiên lại trở về? Không có khả năng là diện thí đã kết thúc, nếu vậy mấy người Phùng Kinh phải về trước mới đúng, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trong lòng của Phạm Ninh cũng dấy lên một tia hy vọng.
Lúc này, một quan viên tiến lên trước cao giọng nói:
- Sĩ tử Phạm Ninh huyện Ngô phủ Bình Giang!
Tô Lượng vội vàng dùng cùi chỏ huých Phạm Ninh:
- Mau lên tiếng trả lời!
Phạm Ninh vội vàng giơ tay lên:
- Có!
- Ngươi ra khỏi hàng, đi theo ta!
Đi? Đi đâu? Phạm Ninh hơi ngỡ ngàng, Tô Lượng lại có phần nóng nảy, một tay đẩy hắn đi ra, tiểu tử này lúc quan trọng còn do dự cái quái gì?
Phạm Ninh đi ra khỏi đội ngũ, đi theo quan viên vào Phượng Tê Các, lúc này, tất cả sĩ tử đều hiểu ra, đổi người diện thí khoa đồng tử đây mà, vị kia bị loại nên trở về, vị này mới là chính chủ.
Tô Lượng dương dương đắc ý nói với người xung quanh:
- Phạm Ninh là thủ khoa thi Tỉnh đồng tử, ta cũng không tin ngay cả cơ hội diện thí hắn cũng không có?
Giọng y vô cùng to như cố ý để Liễu Nhiên nghe thấy:
- Có người một lòng muốn thay thế Phạm Ninh, đáng tiếc thật! Chỉ là tự rước lấy nhục.
Nếu là lúc trước, bị sỉ nhục như vậy, Liễu Nhiên sớm đã xông lên đánh nhau rồi, nhưng hiện giờ, Liễu Nhiên giống như một chiếc túi bị rút hết không khí, tê liệt trên ghế ngồi, ngay cả sức lực để nói cũng không có.
Phạm Ninh đi vào Phượng Tê Các, hai mươi người còn lại kinh ngạc nhìn hắn, quan viên bộ Lễ chỉ vào chỗ trống nói với Phạm Ninh:
- Ngồi xuống trước đi!
- Tôi được tham gia diện thí sao?
Phạm Ninh cuối cùng cũng không kìm được lên tiếng hỏi.
Quan viên bộ Lễ liếc mắt nhìn hắn đầy thâm ý, khẽ gật đầu nói:
- Trước mắt ngươi là người đứng thứ nhất khoa đồng tử, dựa theo thứ tự, ngươi sẽ diện thí đầu tiên trong số các thí sinh khoa đồng tử.
- Vâng, không vấn đề gì ạ!
Phạm Ninh nhẹ nhàng thở ra thật dài rồi ngồi xuống, nếu mình xếp thứ nhất, cho thấy triều đình vẫn coi trọng ý kiến mở mang bờ cõi của mình.
Phùng Kinh an vị ở trước mặt hắn, dùng nắm tay khẽ đập vào đầu gối hắn, cười cười với hắn tỏ ý khen ngợi.
Lại ngồi một lúc nữa, chỉ thấy một gã nội thị chạy tới, trong tay cầm một danh sách, nói với quan viên bộ Lễ:
- Thiên tử đã an vị, bắt đầu diện thí, gọi người vào theo trình tự trên này!
Y đưa danh sách cho quan viên bộ Lễ, quan viên nhận lấy xem qua, quả thật có chút tinh vi, không ngờ Phạm Ninh lại là người cuối cùng.
Quan viên bộ Lễ cao giọng gọi tên:
- Người đầu tiên diện thí, Phùng Kinh huyện Giang Hạ Ngạc Châu!
Phùng Kinh cũng hơi sửng sốt, không ngờ mình là người đầu tiên diện thí, y vội vàng đứng lên, nội thi nói với y:
- Đi cùng ta!
Nội thị dẫn Phùng Kinh đi, dọc theo hành lang hình vuông thật dài, đi về hậu điện của điện Đại Khánh.
Trên hậu điện rất nhỏ, chỗ ngồi cũng khá tùy ý, thiên tử Triệu Trinh ngồi ở long tháp trên cao, bậc thang thứ hai ở hai bên có năm sáu trọng thần ngồi, bao gồm tướng quốc Văn Ngạn Bác, Tống Tường, Xu mật sứ Bàng Tịch, Phó tướng Cao Nhược Nột, Lương Thích, cùng với Đại học sĩ Triệu Khái, Đại học sĩ Vương Nghiêu Thần, …