Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 335 - Chương 334

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 334
 

Phùng Kinh đi tới dưới bậc thang quỳ xuống thi lễ:

- Học sinh Phùng Kinh Ngạc Châu tham kiến Ngô hoàng bệ hạ, chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Bọn họ đã vượt qua kì thi Đình thì đều đã là môn sinh của Thiên tử, cho nên bọn họ tự xưng mình là học sinh.

Mặc dù là Thiên tử diện thí nhưng trên thực tế Thiên tử không hỏi, mà do tướng quốc Văn Ngạn Bác chủ trì đặt câu hỏi, Thiên tử dự thính, cũng quan sát thí sinh, nếu có hứng thú Thiên tử cũng có thể hỏi đôi câu.

Phùng Kinh là con rể của Phú Bật, lại đứng nhất kì thi Tỉnh cho nên Triệu Trinh chọn y là người đầu tiên diện thí.

Triệu Trinh nâng một tay lên, nội thị bên cạnh cao giọng nói:

- Thí sinh đứng dậy chờ hỏi!

Phùng Kinh đứng lên, mặc dù y đứng thẳng nhưng bởi vì đứng ở dưới bậc thang nên về độ cao vẫn chỉ ngang bằng với những tướng quốc đang ngồi.

Văn Ngạn Bác hỏi:

- Mời dùng một câu tự giới thiệu!

- Học sinh là người Giang Hạ Ngạc Châu, xuất thân bần hàn, thương kẻ yếu chuộng người nghĩa!

Văn Ngạn Bác gật gật đầu, lại hỏi:

- Xin dùng thời gian một chén trà tóm tắt kế sách làm dân giàu của ngươi!

Tốc độ diện thí rất nhanh, chủ yếu là xem hứng thú của thiên tử đối với thí sinh, nếu hứng thú sẽ hỏi thêm một chút thời gian, nếu không hứng thú, tự giới thiệu xong sẽ cho lui xuống luôn, kế sách làm dân giàu ở vòng trung khảo thi Đình đã có, Thiên tử không cần phải nghe thêm lần nữa làm gì, chủ yếu vẫn là để nhìn người thôi.

Đạo lý này thật ra mọi người đều biết, dù sao cũng không phải lần đầu thi khoa cử, để Thiên tử chú ý nhiều hơn đến mình một chút, mọi người vắt óc muốn nêu lên một ý mới, nhưng nếu không cẩn thận, trái lại sẽ chữa lợn lành thành lợn què.

Bởi vì từ Phượng Tê Các tới hậu điện mất một đoạn đường, để tiết kiệm thời gian, thông thường là ba người cùng đi, khi chỉ còn lại một người thì ba người tiếp theo cũng bắt đầu xuất phát.

Qua hơn nửa canh giờ, diện thí đã đến hồi kết, một tên nội thị đi lên trước nói với ba sĩ tử khoa đồng tử:

- Tiếp theo đến lượt các ngươi, mời đi theo ta!

Ba sĩ tử khoa đồng tử vội vàng đứng lên, xếp thành hàng theo thứ tự, đi theo nội thị về phía hậu điện.

Phía ngoài hậu điện có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hỏi đáp bên trong, sĩ tử cuối cùng là Trương Chúc huyện Biện Lương phủ Khai Phong, chỉ nghe y đang tự giới thiệu một cách đơn giản xong, Văn Ngạn Bác liền nói:

- Vất vả cho ngươi rồi, đi xuống chờ tin!

Ba sĩ tử khoa đồng tử ngơ ngác nhìn nhau, chỉ nói mấy câu đơn giản như thế, rồi bị đuổi ra luôn?

Lúc này, nội thị cao giọng hô:

- Tiếp theo là diện thí khoa đồng tử, người đầu tiên mời Trương Thu huyện Biện Lương phủ Khai Phong lên điện diện thí!

- Có!

Trương Thu căng thẳng đáp lời, đi ra ngoài.

Thiên tử Triệu Trinh rất bao dung với sĩ tử khoa đồng tử, thời gian diện thí đều nhiều hơn các sĩ tử phía trước, hơn nữa đều là Triệu Trinh đích thân hỏi, Trương Thu trình bày khát vọng của mình, ước chừng nói trong thời gian một chén trà, lúc này Triệu Trinh mới nâng chén trà, bảo y lui xuống.

Thứ hai là Lý Anh huyện Dư Hàng Hàng Châu, y giống như Trương Thu, cũng được cho thời gian một chén trà.

- Mời người thứ ba, cũng là người cuối cùng, Phạm Ninh huyện Ngô phủ Bình Giang lên điện diện thí!

Phạm Ninh sẽ không hô "Có!" giống như hai người phía trước, để lộ sự khẩn trương của mình như thế.

Hắn bình tĩnh đi vào đại điện, quỳ xuống thi lễ trước bậc thềm ngọc:

- Học sinh Phạm Ninh, tham kiến bệ hạ, tham kiến các vị tướng công! Tham kiến các vị Đại học sĩ!

Tất cả mọi người tinh thần rung lên, vị này chính là sĩ tử Trương Tuyên đã liều lĩnh muốn chèn ép, cuối cùng trái lại còn tự mình hại mình.

Hơn nữa Bàng Tịch rất chú ý đến hắn, Phạm Ninh đặc biệt thăm hỏi ông ta, đã cho thấy thái độ của mình.

Bàng Tịch thấy Phạm Ninh cử chỉ thong dong, lễ gặp mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại rất chu đáo, suy xét tới cả hai vị Đại học sĩ, ông âm thầm khen ngợi, ứng đối rất hài hòa.

Văn Ngạn Bác nhìn thoáng qua thiên tử Triệu Trinh, thấy y bưng chén trà, mặt không chút thay đổi, ông liền nói:

- Mời thí sinh giới thiệu về mình bằng một câu!

- Học sinh người huyện Ngô phủ Bình Giang, thuở nhỏ nhà nghèo, thích đá đẹp!

Triệu Trinh phì một tiếng, phun cả nước trà trong miệng ra, mọi người sợ quá, hai cung nữ bên cạnh vội vàng tiến lên lau bọt nước còn vương trên râu cho Triệu Trinh, Triệu Trinh xua tay, ra hiệu mình không sao.

Bàng Tịch cũng âm thầm buồn cười, người khác nhất định nghĩ Phạm Ninh sẽ nói "thích món ngon", nhà nghèo mà! Thích ăn món gì đó ngon là rất bình thường, nhưng ông biết, câu nói "thích đá đẹp" của Phạm Ninh Thiên tử cũng biết, Thiên tử đã liệt đá Điền Hoàng vào hàng cống phẩm đó thôi.

Trên mặt Triệu Trinh lộ ý cười, hỏi:

- Nếu nhà nghèo, sao lại thích đá đẹp?

Phạm Ninh gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói:

- Khi còn niên thiếu học sinh từng được tặng một chiếc vòng tay phỉ thúy tím, từ đó về sau có hứng thú sâu sắc với đá, phụ thân của học sinh là một người đánh cá ở Thái Hồ, thường sẽ mò được một vài viên đá Thái Hồ nho nhỏ, học sinh liền lấy đó làm vui.

Bàng Tịch thầm mắng một tiếng "Nhóc tinh quái", cũng giảo hoạt quá rồi đấy! Không ngờ còn dùng vòng tay phỉ thúy tím để lấy lòng Thiên tử.

Triệu Trinh cũng mỉm cười ngầm hiểu.

Dù sao cũng đang diện thí, Triệu Trinh đương nhiên không thể trao đổi với Phạm Ninh về tâm đắc đá Điền Hoàng, y đưa mắt liếc qua Văn Ngạn Bác, Văn Ngạn Bác hiểu ý, lại tiếp tục hỏi:

- Mời ngươi trình bày ngắn gọn về kế sách làm dâu giàu của ngươi!

Phạm Ninh trầm ngâm một chút nói:

- Ông nội của ta sinh được bốn người con trai nhưng ông ấy thích tứ thúc của ta nhất, muốn giữ lại hết tất cả gia sản cho tứ thúc ta, cha ta và nhị thúc, tam thúc tuy rằng không dám có gì bất mãn với ông nội, nhưng mẫu thân của ta không vui, nhị thẩm cũng không vui, tam thúc thậm chí phải đi ở rể nhà người ta, người trong đại gia đình cả ngày quanh quẩn đấu qua đấu lại tranh giành chút đất đai tài sản, ngay cả tứ thúc của ta cũng bất mãn, cuộc sống của ông nội đã từng rất khó khăn…

Tất cả mọi người đã hiểu, Phạm Ninh chỉ dùng việc nhà để so sánh quốc sự, tuy rằng rất thú vị, nhưng chẳng phải hơi hoang đường sao?

Tất cả mọi người trộm nhìn thoáng qua thiên tử Triệu Trinh, thấy y dường như rất nhiệt tình, cũng không lên tiếng, Văn Ngạn Bác đang muốn nói, Triệu Trinh lại xua tay:

- Để hắn nói tiếp!

Phạm Ninh tiếp tục nói:

- Sau đó ta đề nghị phụ thân đổi nghề làm y sư, khi còn trẻ ông ấy có học một phương thuốc chữa vết thương, nhị thúc cũng đổi nghề kinh doanh đá, cha vợ của tam thúc năm trước bệnh mà chết, hiện giờ cuộc sống các nhà đều đã cải thiện đáng kể, cũng không còn ai để ý tới chút điền sản còm cõi của ông nội nữa, mẫu thân cũng thường xuyên đi thăm bà nội, gia đình trở nên hòa thuận hơn.

Kế sách làm dân giàu thật ra chính là hai chữ, khai sáng, mọi người cùng nhau cố gắng tạo ra của cải, đủ loại mâu thuẫn của Đại Tống dĩ nhiên sẽ biến mất, quốc gia trở nên cường thịnh, nhân dân trở nên giàu có, phái cách tân có thể thi triển mọi biện pháp trong trời đất mới, ích lợi của phái bảo thủ cũng sẽ không bị tổn hại.

Bình Luận (0)
Comment