Hiện giờ Bàng Tịch lại thấy hơi lo lắng, nếu như sĩ tử khoa đồng tử bình thường đứng đây trình bày phái cách tân, phái bảo thủ còn có thể nói là thiếu niên không hiểu chuyện, nhưng Phạm Ninh là cháu họ của Phạm Trọng Yêm, hắn trình bày quan niệm chính trị trong này có phải là quá nhạy cảm rồi không?
Tuy nhiên Bàng Tịch cũng phát hiện Phạm Ninh nói cũng không phải quan niệm chính trị của Phạm Trọng Yêm, cũng không cường điệu việc cách tân, mà nhấn mạnh vào việc khai sáng.
Phạm Ninh không tiếp tục nói nữa, Văn Ngạn Bác cũng không bảo ngừng, ông cảm giác dường như Thiên tử đang có lời muốn nói.
Quả nhiên, Triệu Trinh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đều nói trị đại quốc như hầm món tươi, nhưng Đại Tống có tám mươi triệu nhân khẩu, không phải chỉ có một gia đình của ngươi, không phải muốn mở rộng của cải là có thể mở rộng của cải? Vấn đề này ngươi giải thích thế nào?
Phạm Ninh tiếp tục nói:
- Nếu bệ hạ cho phép, ta có thể đưa ra hai ví dụ.
- Ngươi nói đi, trẫm cho phép!
Phạm Ninh lại tiếp tục nói:
- Tất cả mọi người đều biết lúa nước có sản lượng lớn, một mẫu thượng điền có thể thu hoạch ngàn cân, mà lúa mì và ngô có sản lượng đều rất thấp, hơn nữa nếu ánh mặt trời đầy đủ, một năm có thể thu hoạch ba quý, nếu đi thêm về phía nam nữa, bên kia sẽ có đất đai và rừng rậm mênh mông vô bờ, không thua gì lãnh thổ Đại Tống của chúng ta, hơn nữa lại không có người ở, chỉ có vài thổ dân.
Nếu Đại Tống mở mấy trăm vạn khoảnh đất đai ở hải ngoại, chi phối cho nông dân không ràng buộc, đây có phải là của cải không? Nói xa hơn, hải ngoại Phúc Châu mấy trăm dặm Bành Hồ đã có người Hán định cư, đại đảo Lưu Cầu lại là nơi đất lành, hoàn toàn có thể di chuyển một bộ phận lưu dân không có đất đai đến đó, để họ có đất gieo trồng, có tài sản của mình, có phải sẽ bớt đi gánh nặng cho triều đình không? Một khi lương thực vật tư Đại Tống giàu có, triều đình có thể in ấn nhiều giao tử hơn, có phải sẽ giảm bớt rất nhiều áp lực cho triều đình không?
Triệu Trinh khẽ mỉm cười:
- Ý của ngươi là phương bắc không cần trồng lúa mì, ngô nữa, toàn lực trồng lúa nước, vậy đất đai phương bắc rộng rãi như vậy để làm gì, chẳng lẽ biến thành nông trường nuôi ngựa sao?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Chuyện này thật ra có liên quan đến ví dụ thứ hai học sinh sắp nêu, học sinh nghe nói năm trước Quy Tư Vương đến yết kiến Thiên triều, bệ hạ cũng biết phía Quy Tư có một loài cây hoàn toàn có thể phát huy nhiều tác dụng.
Văn Ngạn Bác tiếp lời nói:
- Năm trước Quy Tư Vương yết kiến Thiên triều, tiến cống trên trăm hũ rượu ngon ủ từ cây nho, bên đó trồng rất nhiều nho, ngươi đang nói đến cây nho đó sao?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Học sinh đang nói đến miên hoa!
- Miên hoa?
Văn Ngạn Bác ngẩn ra:
- Ngươi đang nói đến mộc miên?
- Miên hoa mà học sinh nói đến thực chất chính là vải lụa của Đường triều, vải lụa chính là dùng miên hoa - bông dệt thành, sinh ra từ Tây Vực, vô cùng đắt tiền, một thất giá mấy ngàn quan tiền, nhưng trên thực tế cây bông sinh ra ở Thiên Trúc, rất phổ biến ở Thiên Trúc, bông có thể dệt thành vải, tốt hơn sợi đay rất nhiều.
- Mùa đông, bông có thể làm đệm chăn, làm áo bông, cực kỳ ấm áp, hoàn toàn có thể thay thế được da dê, sản lượng bông rất lớn, nếu phương bắc gieo trồng lượng lớn bông có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề áo mặc cho dân chúng, hơn nữa sẽ xúc tiến rất nhiều xưởng dệt xuất hiện, nữ giới cũng làm công, kiếm tiền nuôi gia đình, đây chẳng lẽ không phải là đạo làm dân giàu?
Lời nói của Phạm Ninh khiến đại điện lặng ngắt như tờ, nếu Phạm Ninh chỉ trình bày lý luận, có lẽ mọi người có thể bác bỏ vài câu, hết lần này đến lần khác lấy chuyện cây bông mà tất cả mọi người chưa từng thấy, điều này thật sự không phản bác nổi.
Văn Ngạn Bác nhìn thoáng qua thiên tử, có thể kết thúc diện thí được chưa?
Triệu Trinh lại rơi vào trầm tư, không nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Văn Ngạn Bác, y lại hỏi mọi người:
- Việc Đường triều xuất hiện vải lụa trẫm cũng đã nghe nói, trước mắt Đại Tống có thể làm ra thứ này không?
Tống Tường khẽ khom người nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, tơ lụa của Đại Tống có sản lượng rất lớn, hoàn toàn có thể phục vụ nhu cầu áo mặc của dân chúng, về phần dân chúng tầng lớp thấp nhất, có một số dùng vải bố, cho nên loại lụa trắng đắt tiền này vốn không có ai cần ạ.
- Các khanh đã từng thấy bông chưa?
Triệu Trinh lại cười hỏi.
Mọi người đều lắc đầu, lúc này, Phạm Ninh khom người nói:
- Bệ hạ, năm trước học sinh có thu gom được của người Hồ ở kinh thành, có được một ít bông để giữ ấm, học trò may thành một chiếc áo không tay mặc bên trong, hiện giờ học sinh đang mặc trên người.
Triệu Trinh mỉm cười:
- Xem ra ngươi đến đã có chuẩn bị!
Phạm Ninh cũng cười nói:
- Thay vì nói ngàn lời sáo rỗng, không thành thật, chi bằng làm một việc thiết thực, học sinh nguyện để bệ hạ đánh giá!
Triệu Trinh khẽ gật đầu, nội thị đứng bên cạnh nói:
- Ban cho Phạm Ninh một tấm áo bông, để hắn thay áo không tay ra!
Nội thị đưa Phạm Ninh ra ngoài thay áo, Triệu Trinh nói lời sâu xa với Bàng Tịch:
- Mỗi lần gặp Phạm Ninh đều cho trẫm một cảm giác tươi mát, thật ra những lời hắn nói cũng có lý, vì một chút lợi ích khiến phái cách tân và phái bảo thủ đấu đến đầu rơi máu chảy, chi bằng mọi người đoàn kết lại, khai sáng nhiều của cải hơn nữa, làm cho dân giàu nước mạnh, cũng không gây tổn hại đến lợi ích hiện hữu của mọi người, trẫm rất tán thưởng suy nghĩ này, lời của hắn đã mở ra một cánh cửa mới cho trẫm.
Tất cả mọi người thầm giật mình, không nghĩ tới thiên tử lại coi trọng lời nói của Phạm Ninh như vậy, tuy nhiên mọi người cũng thừa nhận, lời Phạm Ninh nói quả thật khiến người ta có một cảm giác mới mẻ.
Bàng Tịch hạ thấp người cười nói:
- Thật ra đảo Lưu Cầu mà Phạm Ninh nói vi thần cũng đã được nghe nói, dùng hòn đảo lớn này để bố trí cho lưu dân không có đất đai, chỉ cần vượt qua ảnh hưởng của chướng khí thì có thể thử một lần cũng nên.
Văn Ngạn Bác cũng cười tiếp lời nói:
- Chướng khí ở đảo không phải là vấn đề, bên Nam Đình kia đã có kinh nghiệm phong phú, mấy năm trước vi thần cũng đã nghĩ tới chuyện này, nếu trên quần đảo Bành Hồ đã có nhiều người Hán, vi thần đề nghị trước tiên thiết lập quan phủ trên đảo Bành Hồ, sau đó từng bước chuyển qua đại đảo Lưu Cầu, năm sáu năm sau, tin rằng ở đó sẽ có biến đổi lớn.
- Có thể, suy xét thiết lập huyện Bành Hồ, chuyện này Tri Chính Đường hãy mau chóng đưa ra phương án!
Triệu Trinh giải quyết dứt khoát, dựa vào cơ hội diện thí hôm nay, xác định một chuyện lớn.
Lúc này, nội thị dẫn Phạm Ninh đi đã trở lại, trong tay nội thị bưng một cái khay, bên trong là một chiếc áo không tay, sợi vải màu đen, thoạt nhìn phồng lên, có chút không giống bình thường.
Dân chúng bình thường mùa đông đều mặc áo kép, dày như tấm nệm, đa số đều nhồi bông gòn vào trong, bông này từ thời kỳ Tống Nguyên mới bắt đầu được dùng rộng rãi, về phần mở rộng quy mô gieo trồng trong cả nước, đó là kết quả do Chu Nguyên Chương cưỡng chế hạ lệnh.