Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 337 - Chương 336

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 336
 

Triệu Trinh nhìn chiếc áo bông trên khay gỗ, cười nói:

- Trẫm muốn nhìn bông ở bên trong, phải cắt bỏ nó rồi!

- Mời bệ hạ!

Triệu Trinh cầm một chiếc kéo lên, trực tiếp cắt bỏ chiếc áo, khe khẽ run lên, nhiều đám bông trắng nõn tràn ra từ bên trong áo, Triệu Trinh cầm một nắm lên xem xét, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên và thán phục, lại ra lệnh cho nội thị bưng khay gỗ đựng bông cho chúng thần xem.

Bàng Tịch hiển nhiên có chút kiến thức, ông nhẹ nhàng day day bông cười nói:

- So với mộc miên thì dày hơn, tinh mịn hơn, không biết dài ra thì thế nào, sản lượng bao nhiêu cân?

Phạm Ninh khom người nói:

- Hồi bẩm Bàng tướng quốc, nó là một loại cây bụi thấp bé, mỗi mẫu có sản lượng chừng năm sáu trăm cân, thích ánh sáng dồi dào, chịu hạn khá tốt, rất thích hợp gieo trồng ở địa khu Hà Bắc tới trung Nguyên.

- Một chiếc áo mùa đông cần bao nhiêu bông?

Văn Ngạn Bác lại hỏi.

- Một chiếc áo mùa đông cần khoảng một cân, mỗi giường đệm chăn chỉ cần hai cân là đủ, còn có thể xe tơ dệt cửi, thoải mái hơn quần áo vải đây nhiều, có tác dụng rất lớn trong việc cải thiện cuộc sống của dân chúng tầng thấp nhất.

Phạm Ninh lại nói với Triệu Trinh:

- Bệ hạ, kế sách làm dân giàu đơn giản chính là ăn, mặc, ở, đi lại, bông chỉ là một điểm trong đó, chỉ cần trong phương diện này làm tuyên truyền thật tốt, khiến bông xuất hiện nhiều thêm, học sinh tin rằng sau mười mấy năm nữa, Đại Tống tất nhiên sẽ xuất hiện một cục diện dân giàu nước mạnh.

Cuộc diện thí của Phạm Ninh ước chừng mất nửa canh giờ. Khi Phạm Ninh bước ra khỏi đại điện, đám sĩ tử đều đang nghị luận sôi nổi, có đủ mọi loại phán đoán, nếu quả thật diện thí tận một canh giờ vậy thì đúng là mở đầu tiền lệ rồi.

Chẳng qua, khi nhìn thấy Phạm Ninh trở về vị trí của mình, chỉ một câu trả lời đã lập tức xóa sạch toàn bộ sự ghen tị trong mắt phần đông sĩ tử.

- Vừa đúng lúc Thiên tử cần nghỉ ngơi, cho nên mới phải đợi lâu.

Hóa ra là đúng lúc thiên tử nghỉ ngơi, đám người liền hiểu ra, khó trách mà phải chờ đợi lâu như vậy, ánh mắt của không ít người còn có vài phần thông cảm với Phạm Ninh.

Vận may của sĩ tử này rất tệ, đầu tiên là thiếu chút nữa không có cơ hội được diện thí, giờ thấy sắp đến lượt hắn được diện thí rồi thì Thiên tử lại muốn nghỉ ngơi, quả thật là vận khí không tốt.

Nhưng những sĩ tử đã diện thí rồi thì liền biết chuyện này không hề đơn giản như vậy, nếu quả thật thiên tử muốn nghỉ ngơi thì chỉ cần tùy tiện hỏi một hai câu rồi ngừng cuộc diện thí là được, không thể nào có chuyện mở điện một lần nữa, vì thế thằng nhóc này không nói thật.

Trong lòng Phùng Kinh lại càng biết rõ, năm xưa tại quý phủ của Bàng Thái sư, Thiên tử đã từng gặp Phạm Ninh rồi, còn rất thích hắn, ba năm sau gặp lại, cho nên mới muốn hỏi nhiều hơn.

- Rốt cuộc Thiên tử đã hỏi huynh cái gì?

Tô Lượng nhỏ giọng hỏi.

Đám sĩ tử xung quanh đều dựng hết tai lên để nghe ngóng, Phạm Ninh cười nói:

- Thiên tử không nói gì mà chỉ nghe thôi, Văn tướng công là người hỏi chính, đầu tiên dùng một câu để giới thiệu bản thân, sau đó bảo ngươi trình bày ngắn gọn kế sách giúp dân giàu, đúng thời gian một chén trà là xong.

- Vậy mà còn để cho người ta đợi nửa canh giờ?

- Không phải ta vừa mới nói đấy sao? Thiên tử muốn nghỉ ngơi, ta phải chờ rất lâu mới được diện thí.

- Ồ! Ta suýt nữa quên mất.

Đang nói chuyện, bỗng có người thấp giọng hô:

- Bọn họ ra rồi kìa!

Mọi người đều nhìn về phía đại điện, chỉ thấy có một nhóm quan viên đang bước ra, một quan viên thuộc bộ Lễ chạy đến trước, cao giọng hô:

- Mọi người đứng dậy, lại đây xếp thành hàng!

Tất cả sĩ tử đều rời khỏi vị trí, đi đến xếp thành hàng trước bậc thang, chỉ một lát, toàn bộ 596 người đã xếp thành hàng lối.

Đám sĩ tử ai ai cũng đứng thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm trang, cả đội ngũ lặng ngắt không một tiếng động.

Văn Ngạn Bác mở tờ danh sách trúng tuyển cuối cùng ra, cao giọng nói:

- Trải qua thi châu, thi Tỉnh, thi Đình cùng với buổi diện thí với Thiên tử, khoa cử năm Kỷ Sửu của Đại Tống đã kết thúc, hiện tại danh sách trúng tuyển như sau: Ba người trúng giáp bảng, ban thưởng danh hiệu Tiến sĩ cập đệ, đứng đầu – Phùng Kinh của huyện Giang Hạ thuộc Ngạc Châu, xếp thứ hai – Thẩm Cấu của huyện Tiền Đường thuộc Hàng Châu, thứ ba – Tiền Công Phụ của huyện Vũ Tiến thuộc Thường Châu, ba người bước ra khỏi hàng lên điện tạ ơn!

Ba sĩ tử vui mừng quá đỗi, vội vàng bước ra khỏi đội ngũ, đi theo Lễ bộ Thị lang Tưởng Anh lên điện tạ ơn, quả thực có hơi nằm ngoài dự kiến của đám sĩ tử, Vương Toại Chu đoạt giải quán quân Đại Nhiệt Môn lại không nằm trong ba người đứng đầu, lần này lại là người đứng thứ hai, thứ tư và thứ năm mà đoạt được giải Trạng nguyên, Bảng nhãn với Thám hoa, chỉ sợ các cửa hàng quan phác sẽ phải máu chảy thành sông mất thôi.

Văn Ngạn Bác lại tiếp tục đọc:

- Đồng tử khoa, một người trúng tuyển, Phạm Ninh của huyện Ngô, phủ Bình Giang; Tiến sĩ khoa nhị giáp có mười bảy người trúng tuyển, Vương Toại Chu – huyện Biện Lương phủ Khai Phong, Viên Thậm Thanh – huyện Giang Đô, Dương Châu, La Lâm – huyện Mân, Phúc Châu… mười tám người trên đây được ban thưởng xuất thân Tiến sĩ, cả nhóm hãy lên điện tạ ơn!

Phạm Ninh cũng rất vui mừng, tuy hắn biết bài thi của chính mình làm không tệ nhưng có thể thực sự giành được vị trí thứ nhất của đồng tử khóa, loại tâm trạng kích động này vẫn khiến hắn vui sướng đến mức khó có thể tự kiềm chế.

Hắn nhanh chóng bước ra khỏi hàng, xếp ở vị trí đầu tiên trong mười tám người, đi theo quan viên Lễ bộ lên điện tạ ơn, chiếu theo luật lệ, người đứng đầu đồng tử khoa đồng thời cũng là người đứng đầu nhị giáp, được gọi là Truyền Lư.

Văn Ngạn Bác vẫn còn tiếp tục đọc danh sách:

- Tam giáp có một trăm người trúng tuyển, danh sách như sau, Trương Thu – huyện Biện Lương phủ Khai Phong, Lưu Huệ huyện Dĩnh Xuyên, Dĩnh Châu, … một trăm sĩ tử trên đều ban thưởng xuất thân Tiến sĩ, hãy lên điện tạ ơn!

Đọc xong tam giáp, kế tiếp sẽ không đọc danh sách cụ thể nữa, Văn Ngạn Bác chỉ nói đơn giản:

- Năm trăm chín mươi sáu người tham gia khoa cử, giáp bảng ba người, nhị giáp bảng mười tám người, tam giáp bảng một trăm người, 475 người còn lại đều là Ất bảng, ban thưởng xuất thân Đồng Tiến sĩ, thứ tự danh sách đã được công bố ở Viện Khảo Thí, giờ mời các vị theo ta lên điện tạ ơn!

Trên thực tế, bọn họ không được vào đại điện, chỉ được dập đầu tạ ơn ở bên ngoài điện, sau đó đi tắm rửa thay quần áo, đổi sang quan phục màu đỏ thẫm, đầu đội mũ sa hai cánh, ngang lưng thắt dải lụa, trước ngực cài đóa hoa lớn màu đỏ, ba người đứng đầu tiến sĩ khoa và người đứng đầu đồng tử khoa còn được cài thêm một đóa hoa vàng trên mũ.

Sau khi thay đồ chỉnh tề, mọi người được dẫn đến cửa Tuyên Đức, ở đây đã chuẩn bị sẵn mấy trăm con ngựa và mấy chục chiếc xe ngựa có mái, không phải tiến sĩ nào cũng đều biết cưỡi ngựa, hơn nữa tiến sĩ của đồng tử khoa gần như cũng sẽ không cưỡi ngựa, chỉ có thể ngồi xe ngựa đi diễu hành trên phố.

Bình Luận (0)
Comment