Đối với Phạm Ninh thì đừng nói đến cưỡi ngựa, ngay cả lừa mà hắn cũng không biết, vậy nên hắn chỉ có thể ngồi xe ngựa, hơn nữa lại còn một mình một xe, những người khác đều là năm người ngồi chung một chiếc, trên xe ngựa treo rất nhiều dải lụa màu sắc, thoạt nhìn trông giống như được trang trí đặc biệt để ra ngoài, cực kỳ thu hút ánh nhìn của mọi người.
Lúc này, trong thành Biện Lương nơi nơi khua chiêng gõ trống, ven đường cắm đầy cờ màu, mấy chục vạn dân chúng đều ra đường chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của những tân khoa tiến sĩ bọn họ, con gái của rất nhiều gia đình cũng đều ngồi trên xe bò xe ngựa ra ngoài để ngắm nhìn tình lang trong lòng, chuyện này cũng khó trách, Đại Tống lấy văn lập quốc, nhóm vũ phu không có được loại vinh quang này, chỉ có những người nổi bật trong đám người đọc sách, tân khoa tiến sĩ mới có thể được hưởng sự vinh quang vô cùng lớn này.
Mỗi một tiến sĩ đều lâng lâng trong lòng, mười năm học tập gian khổ cuối cùng cũng đổi lấy thời khắc vinh dự nhất trong cuộc đời, khi tên được đề lên bảng vàng, trong nhất thời gấm màu bay lượn, đủ loại tú cầu, túi thơm đều được ném về phía đám sĩ tử đi diễu phố, tiếng hoan hô của mười mấy vạn dân chúng vang vọng khắp thành Biện Lương.
Tiếp đó là đến Quỳnh Lâm yến bên hồ Kim Minh, đây là vinh dự lớn nhất và cuối cùng của đám sĩ tử - nhóm tân khoa tiến sĩ được Thiên tử mở yến tiệc chiêu đãi.
Hồ Kim Minh nằm ở bên ngoài thành tây, năm Hiển Đức thứ tư, vì thảo phạt vùng sông nước Nam Đường mà Chu Thế Tông đã cho thiết lập một hồ nước nhân tạo để huấn luyện thủy quân, diện tích hồ nước đến hơn một vạn mẫu.
Trải qua sự xây dựng cải tạo gần một trăm năm của Tống triều, hồ Kim Minh đã trở thành khu vườn hoàng gia có khung cảnh tuyệt đẹp, bên trong khu vườn nơi nơi đều được xây dựng vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, mỗi một khi khoa cử kết thúc, Quỳnh Lâm yến long trọng đều được tổ chức ở nơi này.
Nhưng nếu như đám tiến sĩ nghĩ rằng sau một ngày mệt nhọc có thể nhận được một bữa cơm no đủ không say không nghỉ trên yến hội này, vậy thì quả thật vô cùng sai lầm, trong Quỳnh Lâm yến đúng là có thể được thưởng thức loại rượu ngon nhất tốt nhất hoàng cung, các món ngon mỹ vị cũng rất phong phú.
Nhưng đoán chừng không có mấy người có thể nuốt trôi được, xung quanh hồ Kim Minh này đã có rất nhiều gia đình quyền quý bắt cưới bày sẵn thiên la địa võng, rất có tư thế không bắt được rể tốt thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Trong sách tự có nhà hoàng kim chính là để chỉ cái ý này vậy, một khi ngươi thi đậu tiến sĩ, lập tức sẽ có gia đình quyền quý đến muốn tạo đám hỏi với ngươi, tài vật hồi môn ít nhất cũng phải từ một trăm ngàn quan tiền trở lên, ruộng tốt nhà đẹp thì lại càng không thể thiếu.
Nhưng nếu như trong nhà đã có kiều thê con nhỏ vậy thì không còn cách nào nữa rồi, trừ phi bỏ vợ rồi cưới người khác, làm một Trần Thế Mỹ đi báo danh với bên Bao Chửng, nếu không thì đành phải bỏ trông kỳ ngộ cực kỳ lớn này thôi.
Đây cũng là lý do vì sao người đọc sách thường hay kết hôn tương đối muộn, nếu như chẳng may mình thi đậu Tiến sĩ thì sao?
Trên thực tế, tiến sĩ đồng tử khoa cũng không hề an toàn chút nào, cho dù Thiên tử ngầm đồng ý với chuyện quyền quý bắt rể, nhưng đồng thời cũng định ra ba quy tắc, không cho phép bức tiến sĩ đã kết hôn bỏ vợ, không cho phép bắt ép hôn nhân, trước tiên phải nhận được sự đồng thuận của chính tiến sĩ đó, không cho phép bắt rể tiến sĩ đồng tử khoa.
Tuy nhiên trên có chính sách thì dưới cũng có đối sách, chỉ cần đưa ra đủ dụ hoặc, nói không chừng tiến sĩ đã kết hôn cũng sẽ tự nguyện vứt bỏ thê tử.
Về phần tiến sĩ đồng tử khoa, không được bức ép lập gia đình, vậy thì lập hôn ước thôi chắc cũng được đúng không!
Buổi Quỳnh Lâm yến này, mỗi tiến sĩ đều ăn trong cảnh tâm sự nặng nề, sau khi Thiên tử Triệu Trinh uống xong hai chén rượu cũng vội vàng rời đi.
Một vài vị quyền quý gần quan được ban lộc giành trước vị trí bên cạnh những tiến sĩ chưa kết hôn, bắt đầu cuộc cò kè mặc cả.
Phạm Ninh chưa kịp chuẩn bị, bỗng một đại thúc trung niên béo ú cứ như từ trên trời giáng xuống ngồi vào vị trí bên cạnh hắn.
Y cười híp mắt, nói:
- Tại hạ Dương Thọ, giữ chức Thứ sử Ngụy Châu, huyện bá Cao Đường, rất hân hạnh được biết Phạm tiến sĩ!
Nghe chức quan của vị này thôi cũng đủ biết là một nhân vật giả trang cho có khí thế, căn bản chính là hư chức.
- Tiền bối là Dương phủ ở Thiên Ba?
- Không phải vậy, ta là hậu nhân của khai quốc đại tướng quân Dương Phó.
Phạm Ninh không nhớ là trong số những tướng quân khai quốc Tống triều có người nào tên là Dương Phó, có lẽ là một nhà giàu mới nổi trong quân ngũ rồi.
Nhưng cái này đâu quan trọng, quan trọng là… người này muốn làm gì?
Phạm Ninh lập tức cảnh giác nói:
- Tại hạ là đồng tử khoa, triều đình không cho phép bắt rể!
- Phạm tiến sĩ đang nói cái gì vậy?
Dương Thọ cười giả lả:
- Ta có một đứa con gái, năm nay mười một tuổi, ta định cho con bé hồi môn một trăm nghìn quan tiền, ruộng tốt ba nghìn mẫu, một tòa nhà đẹp ở kinh thành, không biết Phạm tiến sĩ có nguyện ý có một ước định hay chăng?
- Thật xin lỗi! Mấy ngày trước ta đã có hôn ước rồi.
- Cậu đã có hôn ước?
Hai mắt Dương Thọ mở to:
- Hôn ước với ai?
- Với cháu gái của Bàng Thái sư.
Phạm Ninh thuận tay kéo Bàng Tịch ra làm lá chắn.
Sắc mặt Dương Thọ lập tức trở nên vô cùng khó coi, tổ tiên y chẳng qua chỉ là một tướng lĩnh trung cấp, về sau lại làm kinh doanh lương thực phát đạt, bỏ ra một số tiền lớn để mua được tước vị và hư chức Thứ sử trong tay Lưu Thái hậu, hắn trốn trong rừng cây, sau đó mua chuộc được binh lính canh gác rồi mới có thể lén lút vào được buổi Quỳnh Lâm yến, với thân phận của y thì làm sao có thể đọ lại được Bàng Tịch.
Y tức giận hừ một tiếng, đứng dậy rời khỏi, lại đi tìm mục tiêu tiếp theo.
- Phạm Ninh, giúp ta một chút, ta không ngăn được nữa rồi.
Tô Lượng nhếch nhác chạy tới, ở phía sau y không xa hai đại thần không rõ lai lịch nhắm vào Tô Lượng.
Tô Lượng con người rất tốt làn da trắng nõn khí chất tao nhã, loại tiến sĩ hào hoa phong nhã này được các đại thần yêu thích.
Phạm Ninh đứng dậy nói với hai đại thần:
- Huynh ấy và hậu nhân của khai quốc thượng tướng quân Trình Diệu Võ đã đính hôn, mọi người không được làm loạn.
Hai gã đại thần nghe không rõ nhưng nghe đến hậu duệ của khai quốc thượng tướng quân liền biết bản thân không thể trêu vào, chỉ đành hậm hực đi mất.
Tô Lương ngạc nhiên nói:
- Tổ tiên của Viên Viên là khai quốc thượng tướng quân, ta còn chưa biết đâu.
- Tiểu tử ngốc này, tùy tiện nói một cái tên ai quan tâm là thật hay giả, hù sợ bọn họ là được rồi.
Lúc này, phía sau bỗng nhiên có người cười một tiếng, Phạm Ninh quay đầu lại chỉ nhìn thấy cách đó không xa có người hướng tới bọn họ vẫy tay, nhìn kỹ lại thì ra là Từ Khánh.
Phạm Ninh mừng rỡ liền vội vàng kéo Tô Lượng chạy qua.