Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 339 - Chương 338

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 338
 

- Hai người các ngươi mau đi theo ta.

Phạm Ninh đi lên trước mỉm cười nói:

- Chu gia cũng tới bắt rể?

- Chu gia thật sự cũng đến bắt rể đó, là cháu gái của nhị lão gia, năm nay 18 tuổi, ngươi có hứng thú không?

- Thôi đi!

Phạm Ninh kéo Tô Lượng đi vào rừng cây, lại nói:

- Nghe nói bên ngoài đã là thiên la địa võng, làm sao mà rời đi được!

- Đi theo ta là được!

Từ Khánh chạy nhanh đến hướng nam, Phạm Ninh lập tức hiểu được:

- Biện pháp tốt!

Chạy hơn 100 bước, bọn họ liền tới hồ muối Kim Minh, một chiếc thuyền nhỏ có mái hiên đã được neo đậu bên bờ.

- Mau lên thuyền.

Hai người lên thuyền nhỏ, tiến vào trong khoang thuyền, thuyền nhỏ lập tức rời khỏi ven hồ. Từ Khánh tay cầm một cái gậy đứng đầu thuyền cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, trong hồ cũng có không ít thuyền hoa nhà quyền quý cùng tiến vào đường thủy, có thể nói tung thiên la địa võng.

Thuyền nhỏ ô bồng lái nhanh vào một con sông nhỏ, lại đi khoảng hai dặm liền tiến vào sông Biện.

- Từ Khánh, bây giờ cửa thành đã đóng rồi! - Phạm Ninh từ trong mui thuyền chui ra hỏi.

Đêm nay bọn họ có lẽ là ở trong rừng Kim Minh, tuy rằng thông thường người khác không vào được nhưng không ít quyền quý vẫn không bị cản trở. Hành động bắt rể làm loạn kế hoạch của bọn tiến sĩ, rất nhiều tiến sĩ chỉ có thể trốn vào trong thành.

Từ Khánh cười nói:

- Đêm nay cửa thành không đóng, đây là truyền thống, nếu không bắt được rể rồi thì quay trở về bái đường kiểu gì?

Tô Lượng ở phía sau nhỏ giọng phàn nàn nói:

- Đường đường tiến sĩ lại còn bị cưỡng hôn bái đường, Đại Tống còn có vương pháp hay không?

- Cũng không tính là cưỡng hôn bái đường.

Từ Khánh cười nói:

- Bắt về cần phải thương lượng, đàm phán điều kiện đến khi tiến sĩ đồng ý ký tên hôn thư, việc hôn nhân này mới tính. Thật sự đám tiến sĩ cũng đồng ý bị bắt, mấu chốt là thu được bao nhiêu lợi.

- Ta thì lại không muốn! – Tô Lượng nhỏ giọng than thở một câu.

Phạm Ninh nhìn y một cái, lại không nhịn được chế nhạo y:

- Ngày mai định bao giờ đi?

Một câu nhắc nhở Tô Lượng, y liền hỏi:

- Ta nghe một tiến sĩ nói buổi sáng ngày mai chúng ta cần đi Lại Bộ báo cáo, có phải thật không?

- Đúng là nói bắt đầu từ ngày mai, trong vòng một tháng tới Lại Bộ báo cáo. Triều đình cho nghỉ thăm người thân một tháng, huynh cứ quay về nhưng một tháng sau phải quay lại.

- Vậy ta về nhà chẳng phải là chỉ có 10 ngày?

- Còn có một cách!

Phạm Ninh cười nói:

- Trước tiên đi Lại Bộ báo cáo, sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng sau đó về nhà, thời gian như vậy sẽ lâu hơn một chút.

- Thôi đi, huynh biết ta không thể.

Tô Lượng thở dài, lại nói với Phạm Ninh:

- Có người nói ta là xếp thứ 74 Ất bảng, thứ mười hai khoa đồng tử, cũng không biết là thật hay giả, ngày mai huynh giúp ta đi xem rồi viết thư cho ta nhé.

- Không cần đi xem, thật sự là xếp hạng này, hôm nay ta đã đặc biệt đi xem qua danh sách rồi! – Từ Khánh ở bên cạnh cười nói.

Tô Lượng nhẹ nhàng thở ra:

- Xếp hạng này không tồi lắm, ta còn tưởng sẽ xếp sau cơ.

Vừa nói thuyền đã xuyên qua cửa thủy, có thuế quan lập tức chạy tới ở cửa thủy hô:

- Bao nhiêu hàng hóa?

- Không phải thuyền hàng, là tiến sĩ quay về thành! Người chèo thuyền cười nói.

Thuế quan nhìn thấy Phạm Ninh và Tô Lượng mặc trang phục tân khoa tiến sĩ, không thể không cười lên:

- Không tồi, không ngờ ngồi thuyền trốn về được!

Y lập tức vẫy tay cho thuyền lái vào kinh thành, đi thẳng đến chỗ bọn họ ở, tiểu nha hoàn Đỗ Quyên mở cửa, chỉ nhìn thấy Trình Viên Viên chạy ra khẩn trương nói với Tô Lượng:

- A Lượng, muội cứ luôn lo lắng cho huynh.

Tô Lượng nhìn Trình Viên Viên thâm tình:

- Ta biết, không phải ta đã vội vàng trở về rồi sao?

Phạm Ninh liếc mắt, hai người này đã quên lãng mọi thứ xung quanh bản thân rồi, mình cứ như làm cảnh vậy.

Thôi đi, vẫn là trở về phòng ngủ.

Nằm ở trên giường, một ngày căng thẳng cuối cùng cũng từ từ nới lỏng, Phạm Ninh nhắm mắt, rất nhanh tiến vào giấc mộng.

Trên mái nhà của Phạm Ninh Từ Khánh hai tay gối dưới đầu nghiêng chân nhìn trời đầy sao sáng, y cũng cần ngủ.

***

Ngày tiếp theo, trời chưa sáng, Tô Lượng và huynh muội Trịnh Thị lên thuyền rời khỏi kinh thành trở về nhà, bọn họ bao hết một con thuyền chở khách lớn 500 thạch, người chèo thuyền vỗ ngực cam đoan trong mười ngày sẽ đưa Tô Lượng đến phủ Bình Giang.

Từ lúc Tô Lượng và huynh muội Trình Thị rời đi, trong viện lập tức vắng vẻ lạnh lẽo chỉ còn lại một mình Phạm Ninh.

Phạm Ninh ở trong viện đi một vòng, đã quen với sự náo nhiệt trước kia, lúc này trong viện vắng vẻ lạnh ngắt, trong lòng hắn có một cảm giác mất mát gì đó không nói ra được.

Đúng lúc này, cửa chính "ầm" một tiếng bị mở tung ra, chỉ nhìn thấy vẻ kích động của Minh Nhân, y từ bên ngoài xông tới.

- A Ninh, cửa hàng quan phác mở thưởng rồi!

Minh Nhân ban đêm phải trông coi đá Điền Hoàng, cậu ta phải ở lại trong cửa hàng, vừa sáng cậu ta liền vội vàng chạy đến chỗ ở của Phạm Ninh. Trên đường nhìn thấy mấy cửa hàng quan phác bắt đầu trả thưởng cược khoa cử làm cậu ta không kìm nén được kích động trong lòng.

Sự xuất hiện của Minh Nhân khiến trong lòng Phạm Ninh cảm thấy ấm áp, hắn vội vàng lên tiếp đón.

- Không ngờ đệ lại quên mất huynh.

- Thi đỗ tiến sĩ thì quên huynh rồi?

Minh Nhân nhíu mày lại, dùng giọng trêu đùa nói:

- Nếu giàu có đừng quên nha!

- Tiểu tử huynh muốn ăn đòn.

Phạm Ninh giả vờ giận đánh y, Minh Nhân khoa trương ôm đầu chạy trốn.

Cậu ta đột nhiên cảm thấy không đúng, nhìn xung quanh, trong viện yên tĩnh khác thường.

- Chỉ có một mình đệ sao?

Phạm Ninh gật đầu:

- Huynh muốn chuyển đến không?

- Huynh phải trông coi đá Điền Hoàng, hay là đệ chuyển đến ở cửa hàng đi.

- Thôi đi, huynh vừa nãy nói gì?

Minh Nhân vỗ đầu một cái:

- Là quan phác, quan phác mở thưởng rồi, chúng ta phát tài rồi!

Phạm Ninh chạy về phòng tìm hai tờ đơn của mình, còn có tờ đơn Tô Lượng để lại. Phen này hắn được 2400 lượng bạc, Minh Nhân được 5800 lượng bạc, khó trách cậu ta kích động như vậy.

Phạm Ninh nhớ lúc ấy còn có một thái học sinh cược vào mình đặt 100 lượng bạc, vậy y cũng được 3200 lượng bạc.

Tô Lượng chỉ đánh xuống 5 lượng bạc nhưng y cũng được 160 lượng.

Cửa hàng quan phác Phú Quý Kiều này, vẻn vẹn mấy phiếu này phải bồi thường gần 1 vạn 2 nghìn lượng bạc, lần này rất thảm rồi.

Ai bảo nó là tiệm của Trương gia mở cơ? Phạm Ninh một chút thông cảm cũng không có.

***

Trước cửa hàng quan phác Cựu Tào Môn tụ tập đám người tức giận, khi Phạm Ninh và Minh Nhân chạy tới hai lỗ tai của bọn họ liền chìm ngập trong tiếng tức giận chửi bới.

Chỉ thấy cửa lớn cửa hàng quan phác Phú Quý Kiều đóng chặt, bên cạnh dán một tờ giấy, khoảng cách quá xa, nhìn không rõ nội dung của tờ giấy.

Trước cửa lớn ít nhất tụ tập mấy trăm người chỉ vào cửa hàng quan phác chửi mắng.

- Đã xảy ra chuyện gì? Minh Nhân hỏi gã nam tử bên cạnh.

- Con mẹ nó đóng cửa rồi, nói cửa hàng quan phác này về sau không mở nữa.

Minh Nhân lập tức nóng nảy:

Bình Luận (0)
Comment