- Vậy tiền chúng ta đặt cược vào quan phác phải làm sao?
- Hình như nói thừa nhận một bộ phận, có thể đi cửa hàng tổng đổi.
Minh Nhân vội vàng chen vào, Phạm Ninh đứng xa ở bên ngoài, trong lòng hắn cười lạnh, không cần nhìn hắn cũng có thể đoán được vài phần, lần này khiến bọn họ tổn thất lớn nên bọn họ muốn quỵt nợ.
Lúc này Minh Nhân chạy ra ngoài tức giận hổn hển nói:
- Trên cáo thị nói cửa hàng này đóng cửa rồi, các tờ cược khác có thể đi cửa hàng tổng đổi, nhưng những mục cược khoa cử của tiệm này, cửa hàng tổng đều không thừa nhận, bọn họ muốn quỵt nợ.
Phạm Ninh thản nhiên cười:
- Bọn họ quỵt nợ không nổi đâu.
- Chúng ta nên làm gì? – Minh Nhân vội hỏi.
Phạm Ninh nói nhỏ với Minh Nhân vài câu, Minh Nhân có chút lo lắng:
- Có thể thành công không?
- Cứ yên tâm làm việc đi, đệ đặt cược ở đây thì đã nghĩ đến sẽ có kết quả này rồi.
Minh Nhân nghĩ đến mấy nghìn lượng bạc của mình, trong lòng lập tức bốc lên lửa giận, cậu ta đi vào đám đông hô lớn:
- Đã chấp nhận thì phải chịu thua, nợ tiền phải trả, đây là lý lẽ chính đáng, việc này không thể bỏ qua được, chúng ta đi cửa hàng tổng của bọn họ bắt cửa hàng tổng của bọn họ trả tiền.
Minh Nhân khiến mấy trăm tên đặt cược kích động lên, trong lòng mọi người đầy giận dữ, trùng trùng điệp điệp đi đến cửa hàng tổng bộ của quan phác Phú Quý Kiều.
Cửa hàng tổng của quan phác Phú Quý Kiều ở đường Phan Lâu là một cửa hàng lớn chiếm khoảng 5 mẫu cách Cựu Tào Môn không xa, khoảng 200 dặm.
Mấy trăm người đánh cược lòng đầy căm phẫn rất nhanh đổ xô đến cửa hàng tổng trên đường Phan Lâu, trước cửa hàng tổng cũng đông đúc người đánh cược đến đổi tiền mặt.
Khi Phùng Kinh và Phạm Ninh lần lượt đứng thứ 2 thi đỗ khoa tiến sĩ thi Tỉnh và đứng thứ nhất khoa Đồng Tử, khách đặt cược vào bọn họ tăng nhiều, đương nhiên số thuần của họ cũng giảm đáng kể.
Phạm Ninh số thuần đổi thành 1 thuần, đặt 1 quan tiền chỉ có thể thắng được 2 quan.
Cho dù là như thế vẫn có không ít người được tiền, ít nhất tiền đặt cược tăng lên gấp đôi.
Khi mấy trăm người đánh cược chạy tới cửa hàng tổng trên đường Phan Lâu của cửa hàng quan phác Phú Quý Kiều Cựu Tào Môn, trước cửa lớn lập tức náo loạn một đám tiếng hô, tiếng mắng liên tiếp, còn có người dùng đá ném bảng hiệu của cửa hàng.
Đại đông chủ Trương Nghiêm Thừa lúc này đang ở trong cửa hàng tổng.
Trương gia ba huynh đệ, đại ca là Trương Nghiêu Tá, lão nhị là Trương Nghiêu Phong, lão tam là Trương Nghiêu Thừa.
Trương quý phi mà Thiên tử sủng ái nhưng thật ra là thứ nữ của lão nhị Trương Nghiêu Phong, bởi vì Trương Nghiêu Phong chết sớm, Trương quý phi được Trương Nghiêu Tá nuôi dưỡng, Trương quý phi cũng gọi Trương Nghiêu Tá là cha.
Trương quý phi được sủng ái, Trương gia tự nhiên cả họ được nhờ, không chỉ cha nàng ta được truy phong làm Thanh Hà quận vương, Trương Nghiêu Tá lại được phong làm Quận công thái úy, trong tay nắm quyền lớn tam ti.
Trương Nghiêu Tá cũng được phong làm Thứ Sử Vệ Châu, Hàm Đan huyện bá, gã đối với của cải vô cùng tham lam, liền dựa vào sự ủng hộ của gia tộc mở cửa hàng quan phác Phú Quý Kiều ở kinh thành, từ đó tiền vào như nước.
Trương Nghiêu Thừa vốn chỉ là một nông dân rất keo kiệt, theo gã thì cửa hàng quan phác chỉ có thể kiếm tiền, tuyệt đối không thể đền tiền.
Cho nên sau khi gã nghe nói cửa hàng quan phác Cựu Tào Môn phải đền một vạn hai nghìn lượng bạc, thẹn quá hóa giận Trương Nghiêu Thừa liền lập tức đưa ra hai quyết định.
Quyết định thứ nhất là đóng cửa quan phác Cựu Tào Môn, tiếp theo là khai trừ trưởng quầy đã làm chuyện này. Cho nên mục đích chỉ có một, là tuyệt đối không thừa nhận 3 phiếu quan phác đánh cược mất một vạn hai nghìn lượng bạc.
Lúc này một gã chưởng quỹ chạy vào nói nhỏ:
- Đông chủ, có không ít người đánh cược của tiệm Cựu Tào Môn đến rồi, đang ở ngoài cửa đó.
Trương Nghiêu Thừa cũng nghe thấy tiếng la hét chửi bậy, gã nhướn mày hỏi:
- Có bao nhiêu người?
- Có khoảng hơn 300 người.
Trương Nghiêu Thừa cũng cần suy nghĩ đến danh tiếng của cửa hàng quan phác, gã chắp tay sau lưng đi vài bước nói:
- Đổi tặng phẩm cho bọn họ, đơn phiếu chỉ giới hạn trong 200 lượng bạc, vượt qua tiểu ngạch này nhất định phải được ta phê chuẩn, ngoài ra 3 phiếu đặt cược kia coi như phiếu giả, hủy đi không thừa nhận biết chưa?
- Ta hiểu rồi, sẽ đi sắp xếp việc này.
Chưởng quỹ vội vàng đi.
Trương Nghiêu Thừa thoáng thở nhẹ, nếu như hôm nay vượt qua được vậy có lẽ không vấn đề gì.
***
Đại chưởng quỹ đang bảo đảm lần nữa, những người đánh cược của cửa hàng quan phác Cựu Tào Môn cuối cùng cũng yên tĩnh lại và xếp hàng dài chuẩn bị đổi tiền mặt..
Minh Nhân kéo Phạm Ninh qua một bên thấp giọng nói:
- Cửa hàng quan phác đồng ý đổi tiền rồi, chúng ta có cần đi đổi không?
Phạm Ninh cười lạnh một tiếng:
- Đừng có ngu, nếu như bây giờ bọn họ đồng ý đổi vậy thì không cần thiết phải đóng cửa cửa hàng quan phác ở Cựu Tào Môn.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Trong lòng của Minh Nhân lại thấp thỏm.
- Nghe đệ, huynh lấy tiểu ngạch trúng thưởng của Tô Lượng đem ra đổi trước.
- Đệ nói là trước tiên giữ lại chứng cứ? - Não của Minh Nhân linh hoạt phản ứng cực nhanh.
Phạm Ninh gật gật đầu. Minh Nhân lập tức cười ha ha nói:
- Đệ là tân khoa tiến sĩ không tiện ra mặt, việc này cứ để ta ra mặt.
Cậu ta quay người liền chui vào trong đội ngũ, không lâu sau cậu ta liền cầm một túi bạc đi ra, còn có một cuống liên đổi tiền mặt đưa cho Phạm Ninh.
Phạm Ninh nhận lấy hóa đơn, chính là hóa đơn Tô Lượng đưa cho hắn, chỉ là bên trên có một con tem được đóng dấu tiền đánh bạc quan phác, coi như là kết thúc.
- Thế nào đây? Sảng khoái không? – Phạm Ninh cười hỏi.
- Trả tiền mặt rất sòng phẳng, cái gì cũng không hỏi, chỉ nghe nói thấp hơn 200 lượng bạc thì dễ làm, vừa rồi có tờ đơn 350 lượng bạc nói cần phải thẩm tra đối chiếu, lần lữa không chịu trả tiền mặt.
Lúc này Phạm Ninh quay đầu lại vẫy tay, Minh Nhân ngẩn ra phía sau, không có người, đây là đang gọi ai?
Bỗng nhiên bóng người chợt lóe lên, Từ Khánh xuất hiện trước mặt Phạm Ninh, trên mặt y cười có chút xấu hổ nói:
- Tiểu quan nhân tìm ta?
Phạm Ninh mỉm cười nói:
- Ngươi bảo vệ Minh Nhân, huynh ấy phải đi đổi tờ đơn giá trị lớn, chú ý đừng để đối phương cướp đi.
- Ta biết rồi!
Tạm thời bị bắt làm tráng đinh Từ Khánh cũng đành bất đắc dĩ phải đồng ý.
Bên cạnh có vệ sĩ, Minh Nhân lập tức lo lắng hơn, cậu ta chen vào quầy cao giọng hô:
- Ta bên này là đặt cược Phạm Ninh đứng thứ nhất khoa Đồng Tử 5 thuần, tổng cộng rót xuống 100 đổi lấy 3200 lượng bạc.
Trong cửa hàng im lặng không tiếng nói, đùa hay sao, 3200 lượng bạc.
Trên mặt đại chưởng quỹ co giật, chuyện đông chủ lo lắng nhất vẫn đến.
Một cuống đơn đưa ra trước mặt gã, Minh Nhân lại không đưa cho gã, Minh Nhân chỉ sổ ghi chép dày bên cạnh:
- Là mua ở cửa hàng Cựu Tào Môn, chưởng quỹ có thể xem bản ghi chép.
Chưởng quỹ thấy y xiết chặt tờ đơn trong lòng cũng hiểu rõ lo lắng của đối phương, gã cười lạnh một tiếng nói: