Mà tới thời kỳ Tống Huy Tông, tể tướng Thái Kinh lại mở rộng quan học, Thái học lại phát triển lớn lần hai, địa vị rất cao, đã có thể ngang hàng với khoa cử.
Bây giờ Thái học tuy rằng không tồi nhưng nhân số cũng không phải rất nhiều, học sinh chính thức chỉ có hơn 500 người nhưng học sinh dự thính lại có mấy nghìn người.
Tài nguyên lớn nhất của Thái học không phải là lớp học mà là giáo thụ, Thái học là nơi tập trung của đại nho kinh thành, chín phần mười giáo thụ đều tham gia chấm thi khoa cử.
Tham gia một lớp học của giáo thụ nổi tiếng như Giang Duy và Tả Vân Sơn giáo thụ nổi tiếng như thế, học sinh của chính Thái học chỉ có mười mấy người nhưng học sinh dự thính ít nhất có hơn 100 người.
Vào Thái học làm học sinh dự thính cũng tương đối dễ, đưa 40 quan tiền có thể trở thành dự thính của Thái học, được ở Thái học 3 năm.
Chính vì học sinh dự thính Thái học nhân số đông cho nên khi Phạm Ninh hỏi người tên Tào Tông Thực, đám học sinh Thái học đều cho rằng cậu ta có thể là một học sinh dự thính, trong học sinh chính thức không có người như vậy.
Học sinh dự thính ở ngoài tự xưng là học sinh Thái học rất bình thường.
Ở trong Thái học tìm một vòng lớn, Phạm Ninh cũng không tìm thấy người này, thực sự làm hắn thất vọng.
Thời gian đã không cho phép Phạm Ninh tiếp tục tìm nữa, hắn chỉ đành rời khỏi Thái học trở về phủ nha Khai Phong.
Nhưng sự việc lại trùng hợp như thế, khi Phạm Ninh đi đến cửa bắc Thái học, một chiếc xe ngựa to từ đối diện lái tới, phía sau có một vài tùy tùng cưỡi ngựa.
Xe ngựa dừng lại trước mặt Phạm Ninh, màn xe mở ra lộ ra khuôn mặt một nam tử trẻ tuổi.
- Phạm thiếu lang, thật sự là huynh. – Nam tử trẻ tuổi vui mừng hỏi han.
Phạm Ninh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thật sự là đi mòn gót chẳng tìm thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu.
Tại phủ nha Khai Phong, trong tả đường, Bao Chửng đang thẩm tra xử lý vụ án Phạm Minh Nhân tố cáo cửa hàng quan phác Phú Quý Kiều, bên ngoài dân chúng xem thẩm án chen lấn lớp trong lớp ngoài, hơn 100 người đứng ngoài cùng căn bản không nhìn được đại đường nhưng vẫn không chịu rời đi.
Người rời đi duy nhất là đông chủ Trương Nghiêu Thừa của Phú Quý Kiều, y cảm thấy ở đây trả lời mất đi thân phận liền toàn quyền ủy thác cho đại chưởng quỹ Ngô đại diện trả lời cửa hàng quan phác.
Trên thực thế nguyên cáo và bị cáo đều không cần xuất hiện mà là thầy kiện ủy thác của bọn họ ra mặt trần thuật.
Trên đại đường có 2 thầy kiện, lời lẽ đanh thép đấu rất kịch liệt.
Giọng nói của thầy kiện Quách tương đối cao, ngữ khí chỉ trích đối phương rất nghiêm khắc, y muốn áp đảo khí thế của đối phương.
- Chúng ta đều biết quy tắc mua của cửa hàng quan phác, tờ đơn 1 phân thành 2 quan phác đưa đơn cho khách, cuống đơn lưu tại cửa hàng quan phác đồng thời cửa hàng quan phác phải tiến hành ghi chép, có thủ tục nghiêm ngặt như vậy, Phạm quan nhân sao có thể lừa bịp tống tiền các ngươi?
- Nhưng các ngươi không những đóng cửa cửa hàng quan phác Cựu Tào Môn, chưởng quỹ ban đầu cũng không biết đi đâu. Đây rõ ràng là cửa hàng quan phác không muốn thừa nhận khoản tiền bồi thường cao này, đã thế còn nói Phạm quan nhân lừa bịp tống tiền các ngươi, quả thật là vô liêm sỉ.
Thầy kiện họ Vương, người ủy thác của cửa hàng quan phác Phú Quý Kiều cũng là thầy kiện kinh thành rất có tiếng, kinh nghiệm phong phú, giỏi về nắm bắt thực chất.
Thầy kiện Vương này rất rõ thực tại của cửa hàng quan phác có chút đuối lý, theo lẽ thông thường cửa hàng quan phác thực sự có chút đứng không vững. Bọn họ không nên đóng cửa cửa hàng quan phác Cựu Tào Môn, cũng không nên đổi vị chưởng quỹ kia, người sáng suốt vừa nhìn liền biết chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà gã nắm được đối phương không có chứng cớ xác thực cũng không có nhân chứng, dù sao lẽ thường là lẽ thường, luật pháp là luật pháp, quan phủ không thể phán án dựa vào lẽ thường, nhất định phải có chứng cứ và nhân chứng.
Gã hùng hồn nói:
- Tục ngữ nói cánh rừng lớn chim nào cũng có, có một loại người rõ ràng biết một số chuyện không thể làm nhưng hắn lại muốn làm. Giống như chúng ta đều biết mùa đông mặt nước sông Biện người không thể đi, rất dễ bị đóng băng và rơi xuống nước, mỗi người Biện Kinh đều biết đây là kiến thức phổ thông, nhưng mùa đông mỗi năm vẫn có người bị rơi xuống nước chết. Cùng đạo lý như vậy, chúng ta đều biết vé cửa hàng quan phác làm giả không có tác dụng nhưng ngươi vẫn có thể bảo đảm thật sự không có ai làm giả vé đến lĩnh tiền ư?
Thầy kiện Vương nhìn thoáng qua Bao Chửng, thấy ông ấy không ngắt lời mình, lại tiếp tục nói:
- Về phần ngươi nói đóng cửa chi nhánh Cựu Tào Môn, điều chưởng quỹ ban đầu đi, đó là việc nội bộ của cửa hàng quan phác với việc này không liên quan. Mọi người cũng biết cửa hàng quan phác Cựu Tào Môn đóng cửa rồi thì chạy qua tìm cửa hàng tổng, lẽ nào cửa hàng tổng không biết? Bọn họ đóng cửa chi nhánh Cựu Tào Môn có ý nghĩa gì?
Lúc này thầy kiện Quách hướng tới Bao Chửng thi lễ nói:
- Khởi bẩm Bao đại quan nhân, vé quan phác đều là số liên in ấn, nguyên cáo tổng cộng cũng cấp 5 tờ vé quan phác, trong tờ thứ 3 là 5 lượng bạc đoán cược thi đứng thứ nhất Đồng tử, kết quả đoán trúng rồi thắng 160 lượng bạc, cửa hàng quan phác đã đổi tiền mặt rồi.
- Như vậy tờ thứ nhất và thứ 2, thứ 4 và thứ 5 rõ ràng có số liền với tờ thứ 3, cửa hàng quan phác lại không nhận bốn tờ này chẳng phải là rất buồn cười sao? Tại sao trước sau không nhận, chỉ nhận tờ giữa này, đó là do tiền cược của nó ít, đây là duyên cớ ở đâu vậy?
Bao Chửng gật đầu nói với nha dịch:
- Bị cáo ở đâu? Bổn quan có đôi lời cần hỏi hắn.
Nha dịch chạy ra ngoài, lập tức đại chưởng quỹ Ngô nhanh chóng chạy đến khom người nói:
- Tiểu dân là đại chưởng quỹ Ngô Đàn của cửa hàng quan phác Phú Quý Kiều được đông chủ ủy thác, đại diện cửa hàng quan phác trả lời vụ án.
Bao Chửng không soi mói bởi vì Phạm Minh Nhân tố cáo cửa hàng quan phác, không phải tố cáo Trương Nghiêu Thừa, cho nên Trương Nghiêu Thừa để đại chưởng quỹ ra mặt cũng có thể, chỉ cần có thể đại diện cho cửa hàng quan phác là được.
Bao Chửng hỏi:
- Cửa hàng quan phác các ngươi tại sao cho rằng bốn tờ này là giả mạo?
- Hồi bẩm đại quan nhân, bởi vì trên sổ ghi chép ở cửa hàng chúng tôi không có ghi chép bốn tờ này, cũng không có cuống đơn tương ứng cho nên chúng tôi phán quyết rất dễ.
- Nhưng theo bản quan biết tờ đơn của cửa hàng quan phác đều là số liên tiếp, tờ ở giữa các ngươi đã đổi tiền mặt rồi, vậy bốn tờ trước và sau đó hẳn cũng có, bổn quan không nói sai chứ.
Đại chưởng quỹ Ngô trong lòng thầm hận, không biết trưởng quầy nào trong lúc hỗn loạn lại đem tờ đơn đổi tiền mặt rồi dẫn đến bây giờ gã rất bị động. Tuy rằng gã đã chuẩn bị rồi nhưng dù sao cũng là giả dối, nhưng không phải bất đắc dĩ gã tuyệt đối không muốn đem vật làm giả ra.
Nhưng bây giờ chứng cớ bày ở trong này gã không thể không nhận, gã chỉ đành gật đầu: