Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 347 - Chương 346

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 346
 

Phạm Ninh khẽ mỉm cười:

- Kinh thành duy nhất một nhà có, không có chi nhánh nào.

Triệu Tông Thực ngẩn ra:

- Hiền đệ, lời này là có ý gì?

Minh Nhân ở một bên nói:

- Thì nói là đá Điền Hoàng chỉ có cửa hàng chúng ta bán, tới cửa hàng khác cũng không mua được.

- Hóa ra hiền đệ còn có một cửa hàng.

Phạm Ninh vẫy vẫy tay:

- Cửa hàng và đệ không có quan hệ gì, là nhị thúc của đệ mở, nếu như huynh trưởng có hứng, 3 nghìn lượng bạc, cho huynh trưởng góp vốn một phần mười.

Triệu Tông Thực cười còn nói với hắn không vấn đề gì.

Triệu Tông Thực liền vui vẻ nói:

- Vậy thì một phần mười, ta đầu tư.

Phán quyết của Bao Chửng khiến Trương Nghiêu Thừa nổi trận lôi đình, hung hăng lôi đại chưởng quỹ Ngô tát vài cái, chỉ vào mũi gã chửi ầm lên:

- Đồ vô dụng, ngay cả một chuyện nhỏ mà làm không được, cần ngươi có tác dụng gì, cút đi cho ta, thu dọn đồ đạc, xéo ngay đi cho ta.

Đại chưởng quỹ Ngô trừng mắt, khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu ôm hận rời khỏi phủ đệ của Trương Nghiêu Thừa, lập tức thu dọn đồ đạc, tìm tới nương tựa Quan Lầu.

Quan Lầu đã trả lương cao kéo gã về vài lần rồi, gã chỉ là niệm tình cũ không nỡ rời khỏi cửa hàng quan phác Phú Quý Kiều một tay mình khởi đầu lên.

Mà lúc này hai cái bạt tai của Trương Nghiêu Thừa hoàn toàn làm lòng gã lạnh rồi, đồng thời khi rời bỏ quan phác, gã đem vài chứng cứ mấu chốt bao gồm cuống đơn và trang sách đi, lấy phương thức nặc danh gửi cho Bao Chửng.

Trương Nghiêu Thừa lòng dạ rối bời lập tức rời khỏi phủ ngồi xe ngựa đi về hướng nhà của huynh trưởng, việc này gã muốn huynh trưởng thay mình làm chủ.

Trương Nghiêu Tá một lúc không nói gì, gã cũng không ngờ sẽ có kết quả như thế, không chỉ trả toàn bộ tiền mặt còn phải nộp phạt 3 vạn lượng bạc, đệ mình làm thế nào đây, cho dù Bao Chửng muốn chỉnh mình, ông ấy cũng không thể tự ý làm bừa.

- Rốt cuộc là nguyên nhân gì?

Trương Nghiêu Tá tối mặt hỏi:

- Các đệ cái gì cũng chuẩn bị tốt cả, Bao Chửng làm sao có thể tùy ý phán quyết Phú Quý Kiều thua kiện được?

- Mấu chốt là có một người làm chứng, gã ra mặt làm chứng nói bản thân mua một phiếu quan phác kếch xù và mua cùng nguyên cáo, gã chứng minh nguyên cáo mua là thật cho nên Bao Chửng liền phán đối phương thắng.

- Tùy tiện một người ra làm chứng có thể thắng?

Trương Nghiêu Tá dù sao cũng đã từng làm châu quan thẩm án qua, lão biết nếu Bao Chửng không nắm chắc xác thực cũng không dám dễ dàng đưa ra phán quyết, nếu không rất dễ bị mình lật đổ.

Xem ra vấn đề xảy ra từ người làm chứng kia, chính là vì gã ra mặt, Bao Chửng nhận định người này sẽ không nói láo mới cho rằng nguyên cáo nhất định là thật.

- Người nhân chứng này chính xác là ai?

Trương Nghiêu Tá nhướn mày hỏi:

- Ngươi có điều tra cẩn thận người này hay không!

- Đệ phái người đi hỏi qua người này đăng ký tên là Tào Tông Thực, tự xưng là học sinh Thái Học, nhưng trong học sinh thái học lại không có người này, ta nghi ngờ là học sinh dự thính.

- Tào Tông Thực?

Trương Nghiêu Tá cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, con gái của lão là quý phi, Trương Nghiêu Tá đương nhiên đặc biệt chú ý tình hình trong cung, lão đặt biệt chú ý người thừa kế hoàng vị, bây giờ người thừa kế hoàng vị còn đang trống không có ai thừa kế. Trương Nghiêu Tá hy vọng nhất con gái có thể mang thai long chủng thừa kế, trở thành hoàng thái tử, như thế Trương gia mấy đời đều được hưởng thụ vinh hoa phú quý rồi.

Trương Nghiêu Tá khoanh tay đi vài bước, bỗng nhiên hỏi:

- Người này có phải tên là Tông Thực không, có thật thế không?

- Đúng là tên này!

- Ta biết cậu ta là ai rồi.

Trương Nghiêu Tá lập tức nhớ tới Triệu Tông Thực, nhất định là cậu ta, cậu ta cũng đi học ở Thái học sở dĩ cậu ta đổi thành Tào Tông Thực là bởi vì dưỡng mẫu nuôi lớn cậu ta là Tào hoàng hậu.

Khó trách Bao Chửng thấy cậu ta ra làm chứng lập tức phán quyết đối phương thắng.

Trương Nghiêu Tá trong lòng hiểu rõ Triệu Tông Thực không thể làm chứng cứ giả, vụ kiện này cho dù đến trước mặt Thiên bản thân cũng sẽ thua không thể nghi ngờ, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, nếu như để Triệu Tông Thực xuất hiện trước mặt Thiên tử sẽ gợi lên những cảm xúc cũ của Thiên tử, đây mới là chuyện Trương Nghiêu Tá không muốn phát sinh.

Nghĩ đến đây Trương Nghiêu Tá nói với đệ đệ:

- Việc này không cần làm lớn, ngày mai đệ đem ngân lượng giao cho Bao Chửng, việc này coi như là kết thúc, sau này dọn sạch đám khốn khiếp này cũng chưa muộn.

Trương Nghiêu Thừa há to miệng, không ngờ huynh trưởng lại chịu thua.

Mặt gã như đưa đám nói:

- Bốn vạn lượng bạc đó, còn có danh tiếng của Phú Quý Kiều bị hủy, sau này đệ phải làm sao?

Trương Nghiêu Tá không nhịn được nói:

- Mấy năm nay đệ kiếm mười mấy vạn lượng bạc, 4 vạn lượng bạc coi là gì? Đệ không nhất định phải làm cửa hàng quan phác, cơ hội phát tài khác có rất nhiều.

- Cửa hàng quan phác chính là chỗ kiếm lợi nhuận nhiều nhất, ngoài cửa hàng quan phác ra đệ còn có thể làm cái gì? Đại ca chỉ cho đệ một con đường sáng đi.

- Ngu ngốc, chuyện nhỏ này cũng phải hỏi ta.

Trương Nghiêu Tá oán hận mắng một câu, suy nghĩ một chút nói:

- Nghe quý phi nói gần đây Quan gia rất đắm chìm vào một loại đá đẹp gọi là đá Điền Hoàng, phỏng chừng giá trị rất nhanh tăng gấp trăm lần, đệ lại mở một cửa hàng kinh doanh đá chuyên đá Điền Hoàng cũng khiến đệ kiếm được khối tiền rồi.

- Đá Điền Hoàng là đá gì? - Trương Nghiêu Thừa hỏi mơ hồ.

- Phí lời!

Trương Nghiêu Tá vỗ bàn mạnh một cái, nổi giận nói:

- Đệ không biết tự mình đi nghe ngóng sao? Việc nhỏ như vậy cũng muốn hỏi ta.

Trương Nghiêu Thừa thấy huynh trưởng tức giận không dám hỏi lại, chỉ đành khúm núm đồng ý, lui xuống, trong lòng gã như bị đao cắt, 4 vạn lượng bạc đấy!

Trương Nghiêu Thừa ủ rũ đi mất, Trương Nghiêu Tá lại đang suy nghĩ chuyện Triệu Tông Thực, tổn thất mấy vạn lượng bạc của huynh đệ đối với lão mà nói chỉ là chuyện rất nhỏ, không đáng để lão phiền não.

Nhưng ngôi vị hoàng đế mới là chuyện lớn mà lão chú ý, lão nhất định thông qua con gái để nắm bắt chuyện này trong tay, cho dù Quan gia cuối cùng không có đứa con nào kế thừa hoàng vị Trương Nghiêu Tá cũng hy vọng người cuối cùng kế thừa đại nghiệp là hoàng tử lão đề cử, như vậy lợi ích của lão có thể kéo dài bảo đảm tiếp.

Trương Nghiêu Tá cảm thấy nhất định phải nhắc nhở con gái, nócũng cần suy nghĩ nhận nuôi một đứa nhỏ, không thể để Tào hoàng hậu chiếm thế chủ động.

***

Phạm Ninh quay về chỗ ở vào lúc xế chiều, hôm nay tâm trạng hắn vui sướng uống thêm vài chén, có chút ngà ngà say rồi.

Từ xe bò đi xuống, Phạm Ninh chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, dựa vào tường trong ngõ nhỏ chậm rãi mà đi, vừa đến cửa chỉ nhìn thấy từ cửa một thiếu niên chạy ra, chính đúng là trà đồng Tiểu Phúc của Phạm Trọng Yếm.

Phạm Ninh ngẩn ra:

- Tiểu Phúc, tại sao ngươi đến đây.

Tiểu Phúc vội nói:

- Rốt cuộc cậu đi đâu? A công đợi cậu hơn nửa canh giờ rồi.

Phạm Ninh đau đầu, ông họ chờ mình nửa canh giờ rồi, hắn vội vàng nói:

Bình Luận (0)
Comment