- Ta đi gặp a công đây.
- Gặp cái gì mà gặp? A công chờ cậu mãi không về đành đi trước rồi, để ta ở lại đợi cậu, cậu nhanh đi theo ta.
Phạm Ninh lập tức thở nhẹ, Phạm Trọng Yêm không ở trong viện của mình thì tốt, không nhất thiết phải lo lắng a công nhìn thấy dáng vẻ say rượu của mình.
Hắn vội vàng nói:
- Đợi ta rửa mặt cho tỉnh rượu rồi đi với ngươi.
- Cậu uống rượu à, mùi rượu nồng nặc như vậy, nhanh đi rửa mặt.
Tiểu Phúc bất mãn trừng mắt nhìn Phạm Ninh, dìu hắn vào trong viện, lại đưa hắn đến giếng múc nước, nước giếng mát lạnh khiến cảm giác say nhanh chóng biến mất, may là rượu thanh không phải rượu trắng, khiến Phạm Ninh rất nhanh tỉnh rượu, hắn lại thay bộ quần áo mặc trên người, lúc này mới theo tiểu Phúc đi về phía nhà Phạm Trọng Yêm.
Phạm Trọng Yêm ở kinh thành cũng có một tòa nhà nằm ở đường lớn cầu vòm ngoài thành, nhà không lớn chỉ chiếm có 5 mẫu, sau khi ông ấy bị giáng chức ra ngoài kinh thành, ngôi nhà bỏ không, lúc Phạm Trọng Yêm ngẫu nhiên vào kinh cũng không ở đó, tránh bị người khác nắm được nhược điểm.
Năm ngoái con trưởng Phạm Thuần Hữu ở Đặng Châu bị bệnh liền vào kinh khám bệnh điều dưỡng, nhà hiện nay do con trưởng ở lại, con thứ và con thứ 3 cũng ở đây.
Bởi vì Phạm Trọng Yêm trở về kinh, nhà có chút chật trội hơn.
- Tòa nhà kia là được rồi.- Tiểu Phúc chỉ một ngôi nhà ngói tường đen cao cách đó không xa.
Phạm Ninh thấy cửa lớn giăng đèn kết hoa liền tò mò hỏi:
- Trong phủ a công có chuyện vui gì sao?
Tiểu Phúc lườm hắn một cái, đắc ý nói:
- Cậu không biết rồi, con thứ của a công thi đỗ tiến sĩ.
- Cái gì?
Phạm Ninh ngạc nhiên, con thứ của Phạm Trọng yêm Phạm Thuần Nhân cũng đỗ tiến sĩ rồi? Sao mình lại không biết nhỉ.
Hắn vội hỏi:
- Thi đỗ đứng thứ mấy?
- Thi đỗ đứng thứ 16 tam giáp.
Phạm Ninh vỗ trán, thực sự rất hoang đường, thúc phụ cùng họ cũng đã thi đỗ tiến sĩ, bản thân đã không biết, cũng khó trách Phạm Ninh không biết. Suy cho cùng có gần 600 người đỗ đủ để đứng đầy một sân thể dục, hơn nữa hắn vốn không có nhìn bảng danh sách, mà khi đọc bảng danh sách hắn lại đứng đầu bảng, đã vào điện tạ ơn rồi, sau khi gọi đến Phạm Thuần Nhân hắn không được nghe.
Tô Lượng tuy nghe thấy nhưng y cũng không biết Phạm Thuần Nhân chính là con thứ của Phạm Trọng Yêm.
Tuy nhiên trong lòng Phạm Ninh cũng có chút bất mãn, bản thân là khoa đồng tử không biết Phạm Thuần Nhân cùng khoa cũng có thể hiểu, tại sao Phạm Thuần Nhân không chủ động đến tìm mình?
Phạm Ninh mang bất mãn để lại trong lòng yên lặng đi theo tiểu Phúc vào trong phủ của Phạm Trọng Yêm.
Đi vào trong phủ, nhìn thấy một thanh niên hơn 20 tuổi cười đón phía trước:
- A Ninh, ta là Phạm Thuần Nhân cũng là từ học đường Diên Anh ra.
Phạm Ninh thấy cậu ta mũi thẳng miệng vuông, ánh mắt sáng ngời, mặc một bộ quần áo màu thẫm, tướng mạo đường đường với lại quần áo giản đơn, trong lòng hắn đối với Phạm Thuần Nhân lập tức có chút hảo cảm, trên lịch sử vị tiểu thúc này là tướng quốc của thời Tống Huy Tông.
Phạm Ninh vội khom mình thi lễ:
- Cháu họ không biết chú cũng là tiến sĩ cùng khoa, thật sự hổ thẹn.
Phạm Thuần Nhân lắc lắc bờ vai của hắn áy náy nói:
- Trách ta, là ta cố ý lảng tránh cháu, ta cũng xin lỗi cháu.
Nói xong Phạm Thuần Nhân hướng tới Phạm Ninh hành lễ.
Phạm Ninh có chút ngây người, tại sao phải thi hành lễ trịnh trọng như vậy?
Lúc này Phạm Trọng Yên đi tới giải thích với Phạm Ninh nói:
- Phạm Thuần Nhân 3 năm trước cũng tham gia thi bởi ta liên lụy mà không thành công, cho nên lần này nó vô cùng khiêm tốn, lần này nếu không phải cháu thu hút sự chú ý của Trương Nghiêu Tá, mục tiêu của Trương Tuyên nhất định sẽ là Thuần Nhân.
Phạm Ninh lập tức nhớ tới Trương Tuyên ở thi Tỉnh và thi Đình hai lần chèn ép mình, trong lòng hắn thoải mái, bởi vì mình là cháu họ của Phạm Trọng Yêm mới thoát được cái cớ thi Biệt Đầu, nếu như là Phạm Thuần Nhân thật sự không tránh khỏi rồi.
Phạm Ninh cười nói:
- Cháu đây là người đao thương không vào được, Trương Tuyên không có làm tổn thương được cháu, ngược lại gã bị đâm trúng sau lưng mình, đây cũng là quả báo của gã.
Phạm Trọng Yêm gật đầu, thực sự trong lòng ông đối với Phạm Ninh cũng rất áy náy, tuy rằng ông không có lợi dụng cách nghĩ của Phạm Ninh nhưng Phạm Ninh trên thực tế mấy lần làm tấm chắn, nếu như không phải Thiên tử có thiện cảm với Phạm Ninh, nếu như không phải Văn Ngạn Bác chủ trì chính nghĩa, Phạm Ninh lần này thật sự khó thoát được chèn ép.
Chuyện này ông muốn giải thích một chút với Phạm Ninh, không thể khiến trong lòng thằng bé lưu lại bóng ma được.
Trong thư phòng Phạm Trọng Yêm đã thở dài:
- Năm đó ta bị đuổi ra khỏi kinh thành mấy năm trằn trọc, con trai lớn Thuần Hữu của ta cũng bị bức từ quan theo ta ở Đặng Châu, nhưng khi nó dẫn vợ đi tới Hứa Xương bỗng nhiên mắc quái bệnh miệng sùi bọt mép người co giật, tuy rằng cực lực cứu chữa tránh được cái chết nhưng cũng từ đấy tê liệt trên giường thành phế nhân, A Ninh, một nam tử cường tráng 30 tuổi, cháu nói nó làm sao lại bỗng nhiên mắc bệnh?
- Chú ấy có lẽ là bị trúng độc! - Phạm Ninh lập tức tỉnh ngộ nói.
Phạm Trọng Yêm gật đầu:
- Khi nó và vợ nghỉ ở nhà trọ, buổi tối sau khi nó uống vài chén rượu thì đột nhiên phát bệnh, vợ nó hoảng loạn cầu thầy trị bệnh, sau sự việc lại phát hiện bầu rượu không thấy nữa, thầy thuốc nói rất khó hiểu, nói nó vô tình ăn những thứ ô uế, dùng thuốc cho nó phun ra nhưng độc đã đi vào trong phủ tạng và xương tủy gân cốt tàn lụi, mạng đã được giữ lại nhưng…
Nói đến việc thương tâm, Phạm Trọng Yêm không kìm được, nước mắt tuôn đầy mặt.
Phạm Ninh yên lặng, hắn biết khi cải cách Khánh Lịch triều đình đấu tranh kịch liệt, lại không ngờ kịch liệt đến trình độ này, ngay cả thủ đoạn bỉ ổi nhất cũng dùng rồi, đã nhắm vào con trai của Phạm Trọng Yêm ra tay tiến hành báo thù.
Phạm Trọng Yêm lau nước mắt, lại tiếp tục nói:
- Việc này phát sinh là sau khi ta rời kinh về Đặng Châu không lâu, đây có lẽ là một số thế lực đối đầu với ta cảnh cáo ta về kinh thành, khi đó ta liền ý thức được người nhà của ta cũng sẽ gặp nguy hiểm, cũng bao gồm cả cháu.
Phạm Trọng Yêm áy náy nói với Phạm Ninh:
- A Ninh, đây là nguyên nhân mấy năm nay ta đối với cháu không quan tâm thăm hỏi, ta không có cách nào bảo vệ cháu nhưng cũng không thể để một số thế lực kia nhắm vào cháu, cho nên ta chỉ có thể xa lánh cháu, luôn giữ im lặng trước sự trưởng thành của cháu.
- Chính xác là thế lực gì luôn nhắm vào tổ phụ? - Trầm tư một chút, Phạm Ninh hỏi.
- Đây chính là nguyên nhân hôm nay ta tìm cháu đến.
Phạm Trọng Yêm lại vẫy tay với Phạm Thuần Nhân đứng ở cửa:
- Con cũng qua đây ngồi xuống.
Phạm Ninh và Phạm Thuần Nhân đều ngồi xuống, Phạm Trọng Yêm lúc này mới nói:
- Hai người các ngươi đều thi đỗ tiến sĩ, rất nhanh các ngươi sẽ bước vào con đường làm quan, hôm nay ta muốn nói cho các ngươi một vài việc trong triều, năm nó cải cách Khánh Lịch chỉ kiên trì không tới 1 năm thì vì trong triều phản đối quá mãnh liệt mà từ bỏ. Nguy cơ khi đó các ngươi không ngờ tới, ở ngoài nhìn là Cổ Xương Ttriều Vương Dĩ Vĩnh, Tống Tường, Trần Chấp Trung phản đối, nhưng trên thực tế toàn bộ hoàng tộc và ngoại thích đều đang gây áp lực, thậm chí quân đội cũng rục rịch, Quan gia vì bảo vệ ngôi vị hoàng đế, chỉ có thể hy sinh chúng ta.