Quan hệ giữa Tô Lượng và Lục Hữu Vi rất tốt, y so với Phạm Ninh càng hiểu Lục Hữu Vi rõ hơn, y lắc đầu nói:
- Ta cảm thấy Lục Hữu Vi quyết định như vậy rất bình thường, đệ ấy tính cách vốn khá yếu đuối, hơn nữa thành tích của huynh trưởng đệ ấy tốt hơn đệ ấy, thi Giải cũng không đỗ, đệ ấy vốn không có lòng tin.
Đối với ý kiến này của Tô Lượng, Phạm Ninh cũng không đồng ý, ai nói Lục Hữu Vi yếu đuối?
Trong khóa kiếm đạo, khi Dương Độ cháu trai Dương huyện thừa dùng kiếm khiêu khích mười mấy học sinh thư viện Lộc Minh, chỉ có Lục Hữu Vi dũng cảm đứng ra.
Yếu đuối bên ngoài che đậy sự mãnh liệt trong nội tâm y, có lẽ y không có lòng tin, nhưng ngay cả Lý Đại Thọ cũng có thể thi qua thi Giải, vì sao y lại không được.
Phạm Ninh hừ mạnh một tiếng nói:
- Không thể cứ bỏ qua như vậy được, ta đi tìm đệ ấy, nhất định phải để cho đệ ấy tiếp tục đọc sách cho ta.
Lý Đại Thọ đứng lên nói:
- Nhà Lục Hữu Vi cách nơi này không xa, đệ đi tìm huynh ấy tới.
- Đệ đi nhanh đi, bọn ta từ từ uống rượu đợi.
Lý Đại Thọ xuống lầu vội vàng rời đi, nhân lúc này, Phạm Ninh nhỏ giọng hỏi Tô Lượng:
- Huynh nói thật cho ta, huynh và Trình cô nương quan hệ đã đến mức nào rồi?
Tô Lượng lại vì Trình Viên Viên đoạn tuyệt gia đình, việc này có chút vượt ngoài dự liệu của Phạm Ninh.
Phạm Ninh biết, Tô Lượng từ nhỏ tới lớn đều dưới áp lực của ông nội mà đọc sách học tập, y đối với ông nội vô cùng sợ hãi, hiện giờ y vì một người con gái lại có dũng khí chống đối ông nội, Phạm Ninh có đầy đủ lý do nghi ngờ, trên đường quay về, Tô Lượng có phải đã có quan hệ "vượt mức" với Trình Viên Viên không?
Đương nhiên, Trình Viên Viên cũng không phải là nữ tử tùy tiện như vậy, mấu chốt là ở giữa có tên Trình Trạch, tên khốn khiếp này làm việc không từ thủ đoạn, có phải dưới sự sắp xếp và tính kế của gã, mà Tô Lượng trúng kế, làm ra chuyện vượt giới hạn.
Mặt Tô Lượng đỏ lên, chuyện thế này làm sao nói rõ ra được, y chỉ ậm ờ nói:
- Ta và nàng ấy lập lời thề ở Trường Giang, không được phụ nhau.
Phạm Ninh từ sắc mặt mà đoán ý, thấy mặt Tô Lượng căng ra đỏ bừng, dáng vẻ ngượng ngùng, liền biết suy đoán của mình đúng tám chín phần, hắn cũng không muốn hỏi nhiều.
- Nếu huynh đã hạ quyết tâm, vậy huynh đi sớm một chút, khi đi ngang qua Dương Châu đến nhà gặp cha mẹ nàng ta một lần, đem chuyện người nhà kiên quyết phản đối nói cho bọn họ biết, để cho bọn họ ra quyết định.
- Như vậy không được!
Tô Lượng do dự một chút nói:
- Nếu đem thái độ của nhà ta nói cho bọn họ, có phải sẽ làm cho bọn họ khó xử?
- Tiểu tử ngốc, huynh không hiểu rồi, huynh bây giờ là Tiến sĩ, tuy là khoa Đồng tử, nhưng ba năm sau có thể làm quan, không cần thi lại nữa, giá trị ít nhất một trăm nghìn quan, người nhà huynh phản đối, chính là cảm thấy Trình gia không xứng với giá trị của huynh, vậy phải xem Trình gia làm người thế nào, bọn họ nếu như có thể xuất ra của hồi môn hậu hĩnh, xứng với giá trị của huynh, như vậy người nhà huynh cũng sẽ nhượng bộ.
- Huynh cảm thấy Trình gia có thể đưa của hồi môn mười vạn quan sao?
Tô Lượng nghi ngờ hỏi.
- Ta đoán chừng đưa ra năm vạn quan, mấu chốt xem Trình gia có bằng lòng hay không, bọn họ nếu như vẫn còn tâm tính kiểu tiểu nông, không nỡ đầu tư vào huynh, dùng mấy nghìn lượng bạc quăng bừa cho bọn huynh, ta thấy hôn sự này của bọn huynh quá sức rồi.
Tô Lượng lắc đầu nói:
- Ta đoán bọn họ sẽ không lập tức đưa ra quyết định.
- Vậy thì kéo dài, kéo dài tới lúc ba năm sau huynh được làm quan, bọn họ còn không biểu lộ rõ thái độ, vậy huynh liền có thể suy nghĩ đến nhà hào phú quyền quý khác rồi.
Sau một lúc lâu, Tô Lượng ngập ngừng nói:
- Đây có phải quá bợ đỡ không?
Phạm Ninh nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ba năm sau giá trị của huynh ít nhất là hai mươi vạn quan, nếu Trình gia không đưa ra được hồi môn năm vạn quan tiền, cũng thế mà thôi, bọn họ rõ ràng xuất ra được mà không muốn xuất, như vậy sự hy sinh huynh bỏ ra không tránh khỏi quá lớn rồi.
Dừng một chút, Phạm Ninh lại nói:
- Huynh có thể không hiểu hy sinh ta đang nói là cái gì, bởi vì huynh còn chưa hiểu nguy nan ở quan trường, không đủ hậu thuẫn hay không đủ tiền tài, huynh căn bản không giành được cơ hội lập thành tích, không có thành tích, huynh muốn từ dự khuyết đổi thành quan kinh, gần như là không thể nào.
- Huynh vì nữ nhi Trình gia, gần như đạp lên tiền đồ của mình, Trình gia lại không có bất kỳ bồi thường nào, huynh bảo ông nội và cha mẹ huynh làm thế nào mà nghĩ thông được? Là bạn tốt, ta nói đến thế thôi, huynh tự mình suy nghĩ thật kĩ đi!
Tô Lượng rơi vào trầm tư suy nghĩ, Phạm Ninh thì tiếp tục hưởng thụ mỹ vị quê nhà, đũa của hắn đang định tiến đến đĩa cá trắng hấp vừa mới bưng lên.
Lúc này, cầu thang vang lên tiếng bước chân, Lý Đại Thọ dáng người cao to vạm vỡ dẫn theo một thiếu niên gầy yếu đi lên lầu.
Thiếu niên gầy yếu chính là Lục Hữu Vi, y cũng cao thêm một chút, nhưng thân thể có vẻ gầy yếu hơn trước, giống cây đậu tương mầm nhỏ, hơn nữa y không dám đối mặt Phạm Ninh, càng thể hiện rõ ràng khí thế yếu ớt của y, y ở trước mặt Phạm Ninh thậm chí không dám ngồi.
- Ngồi đi!
Phạm Ninh chỉ vào một cái ghế bên cạnh, lại bảo tiểu nhị mang lên một bộ đồ dùng ăn, gọi thêm vài món ăn.
Mông Lục Hữu Vi ghé vào mép ghế ngồi xuống, chột dạ cười hỏi:
- Sư huynh về lúc nào vậy?
- Ngươi đã dự định từ bỏ khoa cử rồi, còn không biết xấu hổ gọi ta là sư huynh sao?
Phạm Ninh sa sầm mặt tức giận nhìn y nói.
Mặt Lục Hữu Vi lập tức biến thành màu gan lợn, một lúc lâu sau y mới nhỏ giọng nói:
- Đệ quả thật có chỗ khó?
- Có chuyện gì khó xử? Thiếu tiền ta cho đệ, không biết nên ôn tập thế nào, ta tới giúp đệ, nếu như là phụ thân đệ cho rằng đệ vô dụng, bảo đệ từ bỏ khoa cử, ta đi tìm lão bá nói chuyện, đệ bây giờ nói cho ta biết, đệ có chuyện gì khó xử?
Phạm Ninh cứng rắn chất vấn khiến Lục Hữu Vi không phản bác được, y cúi đầu, trong đôi mắt từ từ có một giọt nước mắt, một lúc sau y nức nở nói:
- Chủ yếu là người trong tộc và thân thích của đệ, đều nói đệ không phải người ham học, tham gia thi Giải không ngờ viết lạc đề, nói đệ ngay cả loại sai lầm này cũng phạm phải, quả thật rất ngu dốt, bọn họ ngày ngày nói, đệ và phụ thân đều không chịu nổi, cho nên…
Phạm Ninh nhìn y chăm chú một lúc hỏi:
- Hôn ước của đệ khi nào thì thành hôn?
- Tạm thời chưa có dự định gì, nhanh là sang năm, nếu sang năm gấp quá, qua vài năm cũng được.
Phạm Ninh gật gật đầu:
- Đệ về nói với phụ thân, tháng sau đệ muốn vào kinh đọc sách, ta sẽ bố trí cho đệ ở Phủ học Khai Phong, tất cả phí ăn ở đều không cần đệ gánh vác, hai năm sau, đệ về phủ Bình Giang khảo sát nỗi khổ của dân gian, cũng chuẩn bị tham gia thi Giải.