Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 362 - Chương 361

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 361
 

Lục Hữu Vi rốt cục khóc nức nở thành tiếng:

- Cảm tạ sư huynh!

***

Tối hôm đó, Phạm Ninh ở trong huyện thành, sáng ngày hôm sau hắn liền quay về nhà.

Hắn tối hôm qua gần như không ngủ cả đêm, lo lắng sắp xếp cho các sư đệ, Lục Hữu Vi và Lý Đại Thọ cùng với Đoàn Du đều sẽ vào kinh đọc sách với hắn, tốt nhất cũng gọi cả Đổng Khôn và Lận Hoằng.

Hắn muốn sắp xếp bọn họ vào Phủ học Khai Phong hoặc là vào học ở trường luyện thi tư của danh nho.

Nếu như vậy, hắn tốt nhất phải có một ngôi nhà ở kinh thành, làm chỗ dừng chân của mọi người ở kinh thành.

Phạm Ninh rất tự nhiên bắt đầu suy xét chuyện mua nhà ở kinh thành.

Nhà ở kinh thành tuy rằng đắt đỏ, nhưng ở thời Tống Nhân Tông mới bắt đầu tăng giá, giá nhà kinh thành vẫn luôn tăng tới khi Bắc Tống diệt vong, hơn nữa thời Tống Huy Tông tăng điên cuồng khác thường, gấp lên mấy lần, năm đầu Tuyên Hòa, một ngôi nhà mười mẫu ngoại thành giao giá ba trăm vạn quan, trong thành thì có tiền cũng không mua được ngôi nhà lớn.

Bây giờ vẫn chưa phải rất đắt, ít nhất Phạm Ninh biết, huynh muội Trình thị mua một khu đất năm mẫu ở vùng cầu Hồng Kiều ngoài thành, cuối cùng chỉ tốn hơn hai nghìn lượng bạc, mà ở trong thành nhiều nhất chỉ cần hơn một vạn lượng bạc.

Phạm Ninh không định động đến tiền kỳ thạch quán, trong tay hắn hiện giờ có năm nghìn lượng bạc thắng đánh bạc và ba nghìn lượng bạc thưởng khoa cử, hắn chuẩn bị lại lấy năm nghìn lượng bạc từ chỗ mẫu thân, có thể mua một ngôi nhà năm mẫu ở ngoài thành.

Trong tay mẫu thân có tiền lãi rượu trắng, xấp xỉ hơn một vạn bốn nghìn quan, căn bản cũng không có xê dịch.

Nhà bọn họ có thu nhập nghề y của phụ thân và thu nhập địa tô, cũng đủ để duy trì cuộc sống của một gia đình lớn rồi, huống chi hắn còn được thưởng năm trăm mẫu đất, năm trăm mẫu đất này giao cho cha mẹ, địa tô hàng năm cũng là một khoản thu nhập không nhỏ.

Suy tính một đêm, Phạm Ninh cuối cùng đưa ra quyết định, hắn thậm chí đến cả Bình Giang phủ tạm thời cũng chẳng quan tâm, vội vàng chạy về nhà, thương lượng với cha mẹ chuyện này.

Trương Tam Nương đương nhiên hết sức ủng hộ con trai mua nhà ở kinh thành, nàng đã cảm thấy đủ mãn nguyện với cuộc sống hiện giờ, đối với nàng mà nói, hơn một vạn quan tiền kia chính là tiền dành cho con trai, nàng chỉ tạm thời giữ hộ con trai mà thôi.

Cho nên khi Trương Tam Nương nghe con trai nói muốn mua nhà ở kinh thành, nàng liền không chút do dự lấy ra hai tờ ngân phiếu ở ngân hàng Chu thị ra.

- Đây là tờ ngân phiếu một vạn quan tiền, đưa ta đầu tiên, đây là ngân phiếu bốn nghìn quan, sau mới đưa ta, vốn còn có một tờ ngân phiếu hai nghìn quan, bị cha con cầm đi mua đất rồi.

Trương Tam Nương thở dài, lại lấy ra nửa miếng ngọc bội đưa cho con trai.

- Bằng nửa miếng ngọc bội này có thể lấy tiền, con cầm tiền đi, mua một ngôi nhà tốt.

Phạm Ninh đem ngân phiếu một vạn quan tiền trả lại cho mẫu thân, cười hì hì nói:

- Bốn nghìn quan tiền đã đủ rồi, một vạn quan tiền này mẹ cất đi, xem như là tiền riêng của mẹ.

Trương Tam Nương giơ tay gõ đầu con trai một cái:

- Tên tiểu quỷ này, nói kiểu gì vậy? Sao lại gọi là tiền riêng của mẹ, con tạm thời không dùng, mẹ cất giữ thay con, đợi lúc con cưới vợ, liền dùng tiền này lo liệu một hôn sự làm con nở mày nở mặt.

- Mẹ, con thật sự không dùng, mẹ cứ giữ đi! Trong tay có một khoản tiền cũng an tâm hơn một chút.

Phạm Ninh từ trong ngực lấy ra một tờ khế ước đất ra giao cho mẫu thân:

- Đây là hơn năm trăm mẫu thượng điền, đã để trên danh nghĩa con, được miễn tô thuế, chỗ đất này coi như là con trai hiếu kính mẹ.

Trương Tam Nương vui vẻ nhận khế ước đất, đây chính là phần thưởng con trai thi đậu Tiến sĩ, con trai hiếu kính mình, nàng sao có thể không nhận.

- Cái này mẹ nhận, về sau để cho mẹ dưỡng già.

Lúc này, Trương Tam Nương lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng nói:

- Sáng sớm hôm nay, Chu lão gia tử đưa tới một thiệp mời, mời con qua ăn bữa cơm.

Phạm Ninh ngẩn ra:

- Đi Ngô Giang?

- Hình như không phải, là ở trên trấn Mộc Đổ!

Phạm Ninh lập tức mừng rỡ, Chu lão gia tử đến Mộc Đổ rồi, như vậy tốt quá, khỏi phải tự mình đi Ngô Giang một chuyến.

- Không thì bây giờ con qua đó đi! Xem xem có chuyện gì cần thì giúp đỡ người ta.

Trương Tam Nương hiện giờ đối với chuyện của Chu lão gia tử vô cùng sốt sắng, biết rằng Chu Bội chính là cháu gái của Chu lão gia tử, có khả năng Chu Bội sẽ trở thành con dâu của mình, nàng làm sao có thể không nóng lòng.

- Mẹ! Chu lão gia tử không có chuyện gì cần con giúp, tuy nhiên bây giờ con đi xem một chút cũng được.

Phạm Ninh thấy thời gian còn sớm, liền ngồi thuyền đi tới trấn Mộc Đổ, đi bái kiến Chu Nguyên Phủ ở trấn trên.

Chu Nguyên Phủ ở trong một ngôi nhà lớn vốn bỏ không ở trấn Mộc Đổ, dưới chân núi Linh Nham có mộ của mẫu thân, ông cũng thường thường đến đây bái tế.

Nghe nói Phạm Ninh đến bái kiến, Chu Nguyên Phủ tự mình ra cửa lớn để đón tiếp.

- Chúc mừng Phạm thiếu lang đỗ cao tiến sĩ hạng thứ tư!

Phạm Ninh vội vàng tiến lên hành lễ:

- Nếu không phải nhiều năm qua có lão gia chiếu cố, cháu cũng sẽ không có cơ hội tham gia khoa cử, vãn bối phải cảm tạ ưu ái của lão gia bao năm qua.

Chu Nguyên Phủ nghe Phạm Ninh cảm ơn mình, trong lòng của ông hết sức vui mừng, cười nói:

- Vẫn là phải dựa vào chính mình, bản thân nếu không cố gắng, bất cứ ai cũng không giúp được cháu.

- Thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được, lão gia chính là nhân hòa của cháu.

Chu Nguyên Phủ cười cười ha ha, vỗ vỗ vai Phạm Ninh:

- Đi! Chúng ta đi xem nhà kho trước.

Nhà kho trong lời của Chu Nguyên Phủ, chính là nhà kho đá Điền Hoàng, ngày trước dùng làm nhà kho kỳ thạch của Chu Nguyên Phủ, nhà kho ở phía góc đông bắc của phủ trạch, bên ngoài có cửa sắt một cánh có thể đi thẳng vào trong phủ, cửa trong phủ trạch thông vào nhà kho này bị khóa quanh năm, thực tế chính là một kho hàng ở trực tiếp bên ngoài.

Nhà kho của Chu Nguyên Phủ chủ yếu dùng để cất đá Thái Hồ ông thu thập nhiều năm, từ khi ông chuyển về huyện Ngô Giang, phần lớn đá Thái Hồ trân phẩm cũng chuyển đi theo, chỗ này chỉ còn lại một ít đá Thái Hồ thượng phẩm.

Kho hàng to như vậy để trống, cho nên khi ông nghe nói hắn chuẩn bị tìm một nhà kho cho đá Điền Hoàng ở trấn Mộc Đổ, liền nghĩ tới kho kỳ thạch của mình.

Nhà kho kỳ thạch của Chu Nguyên Phủ so với kho tiền còn kiên cố hơn, cả nhà kho dùng đá xanh lớn xây mà thành, bốn phía không có cửa sổ, có vẻ âm u và ẩm ướt.

Đây cũng là yêu cầu của kho kỳ thạch, phần lớn đá thưởng thức đều thích môi trường âm u ẩm ướt, giống đá Thái Hồ, ngâm ở dưới nước mất trăm vạn năm, hơn nữa kị sáng và khô ráo.

Thậm chí giá trong kho hàng cũng là dùng đá dài dựng thành, Phạm Ninh đi theo Chu Nguyên Phủ vào kho hàng, trên giá bằng đá dài bày đủ loại hang nước lớn nhỏ.

Trong hang nước chứa đầy các loại đá Điền Hoàng, đều ngâm ở trong nước sạch, Phạm Ninh tính đại khái một chút, trong kho hàng ít nhất có hơn vạn khối đá Điền Hoàng.

Bình Luận (0)
Comment