Hơn nữa ở trong góc kho hàng, Phạm Ninh thấy một cảnh tượng khiến cho người khác chấn động, đá Điền Hoàng chất chồng trong hơn mười cái vại nước lớn, đó chính là đống đá Điền Hoàng được phát hiện trong ruộng, Minh Nhân đã nói với hắn, tổng cộng có bốn mươi ba viên.
- A Ninh, khối đá Điền Hoàng này cháu cầm đi!
Bất giác, Chu Nguyên Phủ lại xưng hô với Phạm Ninh như cũ, gọi Phạm thiếu lang vẫn là có vẻ hơi xa cách, ông đơn giản giống như Lưu viện chủ, trực tiếp gọi tên mụ của Phạm Ninh.
- Nó có cái gì đặc biệt?
Phạm Ninh nhận khối đá Điền Hoàng này từ tay Chu Nguyên Phủ, đá Điền Hoàng nhỏ cỡ nắm tay, hình dáng giống một củ khoai tây, bởi vì ánh sáng quá mờ, nhìn không rõ tính chất.
- Đây là Minh Nhân tặng cho ta đấy, bên trong không có vân trắng, thuần khiết giống như mật ong không hề pha tạp chất đọng lại mà thành, là đá Điền Hoàng tốt nhất bọn họ từng thấy, khối đá Điền Hoàng này thay ta tặng cho ông nội cháu.
Phạm Ninh biết rằng ông nội lần trước đem tặng đá Khê Sơn Hành Lữ cho Thiên tử, trong lòng của ông vẫn luôn có chút mất mát, bản thân cũng đang nghĩ muốn tặng lại ông một khối đá nữa.
Khối đá Điền Hoàng tới vừa đúng lúc, Phạm Ninh vội vàng cảm tạ:
- Đa tạ lão gia quan tâm.
Chu Nguyên Phủ cười vỗ vai hắn:
- Đi thôi! Ta vừa hay có chuyện muốn hàn huyên với cháu.
Hai người rời khỏi nhà kho, đi vào hậu đường, một nha hoàn dâng trà lên cho bọn họ.
Chu Nguyên Phủ nhấp một ngụm trà nói:
- Nhị thúc cháu trước khi vào kinh thành đã tới tìm ta, trước đó y đã đi Phúc Châu một chuyến, có một số ý tưởng mới, y muốn mở rộng phạm vi, kinh doanh đá Thọ Sơn, không biết y có nói qua chuyện này với cháu không?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Chắc là mở cửa hàng bận quá, thúc ấy không có thời gian nói chuyện này với cháu, tuy nhiên thêm đá Thọ Sơn, có phải bề mặt cửa hàng phải rất lớn không.
Phạm Ninh biết rằng đá Điền Hoàng thật ra là một loại đá Thọ Sơn, là trân phẩm của đá Thọ Sơn, nhưng đá Thọ Sơn còn có rất nhiều chủng loại, thời Ngụy Tấn còn dùng rất nhiều để điêu khắc tượng Phật, mà đá Chu Triết bình thường dùng để điêu khắc, cũng là đá Thọ Sơn.
Cho nên nhị thúc muốn mở rộng kinh doanh thêm đá Thọ Sơn, Phạm Ninh cảm thấy giá trị không phải quá lớn.
- Cháu xem tảng đá kia đi!
Chu Nguyên Phủ lại đem một khối đá khác đưa cho Phạm Ninh, khối đá cũng không lớn, to như chén trà trên bàn, hiện màu trắng sữa, giống như sữa trâu bị đóng băng, đây là đá đóng băng.
Nhưng không giống bình thường, khối đá này phủ đầy chấm màu đỏ thẫm, giống như từng cánh hoa đào dán trên khối đá.
- Đây là… đá hoa đào đóng băng.
Phạm Ninh chợt nhớ ra cái tên này.
- Đúng! Chính là cái tên này, gọi là đá hoa đào Thọ Sơn, là nhị thúc cháu mang về, y lấy ở chùa Quảng Ứng, trong chùa có rất nhiều loại đá này.
Chu Nguyên Phủ vừa cười vừa hỏi Phạm Ninh:
- Cháu không cảm thấy loại đá này điêu khắc xong, rất có giá trị sưu tầm sao?
Phạm Ninh lắc đầu:
- So với đá Điền Hoàng, vẫn là kém xa.
- Đương nhiên không thể so với đá Điền Hoàng, đá Điền Hoàng là báu vật trong các loại đá, giá đắt đỏ, văn nhân bình thường có thể không mua được, ý của nhị thúc cháu, phải suy nghĩ đến nhu cầu của văn nhân bình thường.
Phạm Ninh có phần hiểu ra:
- Nhị thúc cháu muốn đồng thời làm đá thưởng thức loại trung kém?
- Dùng đá Thọ Sơn chất lượng trung bình để làm nền cho sự quý giá của đá Điền Hoàng.
Phạm Ninh khẽ mỉm cười, khen:
- Ý nghĩ này cũng không tệ, thúc ấy biết rằng có rất nhiều đá Thọ Sơn đều có giá trị thưởng thức rất cao, giống như đá Hoa Đào đóng băng trong tay này, còn có đá Phù Dung đóng băng, đá Kê Huyết đóng băng, đá Thiên Lam đóng băng, đá Ngư Não đóng băng, … vân vân, những khối đá này cũng cực kỳ đẹp, gần giống đá Điền Hoàng đóng băng, nếu những loại đá này đều mở rộng ra, giá không rẻ, vậy càng làm nổi bật lên vua của đá, đá Điền Hoàng đóng băng quý báu.
Nghĩ đến đây, Phạm Ninh vui vẻ gật đầu:
- Nếu nhị thúc muốn làm, cháu không có ý kiến, nhưng nói như vậy, chúng ta nhất định phải mở rộng đầu tư ở vùng Thọ Sơn.
Chu Nguyên Phủ gật gật đầu:
- Ta cũng cho rằng ý tưởng của nhị thúc cháu rất tốt, nhưng cháu phải chuẩn bị tâm lý, một khi làm ăn lớn đá Thọ Sơn, ta đoán Kỳ Thạch quán trong năm năm không nghĩ đến lợi nhuận.
Phạm Ninh cười gượng một tiếng, hắn còn dự định lấy mấy nghìn lượng bạc mua nhà từ trong Kỳ Thạch quán, kế hoạch này thất bại rồi.
Chu Nguyên Phủ thấy trong mắt Phạm Ninh có chút mất mát, liền khẽ cười nói:
- Đối với quyền quý kinh thành mà nói, tiền Kỳ Thạch quán kiếm được chỉ là món tiền nhỏ, tiền lớn thật sự cháu không nghĩ được, đó cũng là căn cơ làm giàu của Chu gia.
- Đó là cái gì?
Phạm Ninh tò mò hỏi.
Chu Nguyên Phủ cười cười nói:
- Ta không nói bây giờ, chờ cháu quay lại kinh thành, cháu đi tìm tam a công của Chu Bội, nói là ta sắp xếp, bảo lão dẫn cháu làm một lần, cháu sẽ hiểu.
***
Vài ngày kế tiếp, Phạm Ninh lại đi huyện Trường Châu bái kiến Đổng Tri phủ và Học chính Phủ học Bình Giang Triệu Tu Văn, lại đang có mặt trong nghi lễ khởi công mở rộng học đường Diên Anh do lời mời của Lưu viện chủ.
Sau đó lại theo hướng dẫn của phụ thân, bái kiến gia tộc Phạm thị, cũng dâng hương cho liệt tổ liệt tông trong miếu.
Thời gian mười ngày trôi qua trong nháy mắt, Phạm Ninh lại đến ngày khởi hành đi phía bắc.
Nơi Phạm Ninh xuất phát vẫn là trấn Mộc Đổ, hắn vẫn ngồi chiếc thuyền nhanh lúc trước, bọn họ từ trước đã có giao hẹn, thuyền nhanh sau khi làm xong một chuyến buôn bán của Hàng Châu, lại quay về gấp, vừa kịp lúc Phạm Ninh chuẩn bị đi về phía bắc.
Trương Tam Nương cũng đi đến trấn Mộc Đổ, cùng với chồng Phạm Thiết Chu tiễn con trai đi lên phía bắc, tuy rằng đã quen với việc ly biệt khi con trai ra ngoài học, nhưng lần này không giống vậy, không biết khi nào mới có thể gặp lại con trai, trong lòng Trương Tam Nương ngập tràn tiếc nuối.
- Mẹ, đợi con trai mua nhà ở kinh thành, cha mẹ dẫn theo A Đa đi kinh thành đón năm mới, dù sao cũng là ngồi thuyền, trên đường cũng không cực khổ.
- Mẹ thật ra rất muốn đi, đời này còn chưa được đi kinh thành! Cũng không biết cha con có thời gian không?
Trương Tam Nương liếc mắt nhìn chồng, hy vọng chồng có thể tỏ chút thái độ.
Phạm Thiết Chu suy nghĩ một chút nói:
- Thật ra ta đi mười ngày nửa tháng cũng không sao, để lại nhiều thuốc một chút, một số vấn đề nhỏ y sư trong tiệm cũng có thể xử lý.
Trương Tam Nương liền mừng rỡ, nếu như cả nhà có thể mừng năm mới ở kinh thành, quả thật quá tốt rồi.
Phạm Ninh cũng cười nói:
- Vậy bước đầu cứ quyết định vậy, đến lúc đó con nhờ phụ thân Lý Đại Thọ sắp xếp thuyền, nhà họ có thuyền chuyên chở khách đi kinh thành.
- Chuyện này con đừng quản nữa.
Phạm Thiết Chu cười nói:
- Chuyện vào kinh thành chúng ta tự sắp xếp, con không cần quan tâm nữa, con tự nỗ lực đọc sách, không thể bởi vì thi đậu Tiến sĩ liền buông thả bản thân, tóm lại, ta và mẹ con đều hy vọng có thể nghe được tin tức tốt của con.