Phạm Ninh gật gật đầu:
- Phụ thân yên tâm đi, trong lòng con hiểu rõ!
Trương Tam Nương ôm chặt con trai, rồi mới để hắn lên thuyền, lúc này, Lưu Viện chủ cùng hương thân trấn Mộc Đổ nhộn nhịp tới bến thuyền để tiễn biệt.
Phạm Ninh đứng ở đầu thuyền vẫy tay từ biệt mọi người, con thuyền rời khỏi bến thuyền, hướng chạy tới Tư Giang, dần dần biến mất ở phía xa.
Tháng tư Hoàng Hữu năm thứ hai, Phạm Ninh lại rời quê hương một lần nữa đi vào kinh, bắt đầu con đường làm quan của hắn.
Mấy ngày nay Tướng quốc Bàng Tịch có chút phiền não, qua một tháng nữa chính là thọ thần bốn mươi tuổi của Thiên tử, tuy rằng Thiên tử chủ trương đơn giản, phản đối xa xỉ lãng phí, nhưng Thiên tử cũng không có nói bỏ chúc thọ.
Bốn mươi tuổi chính là đường ranh giới của một đời người, tất nhiên nên tiến hành chúc mừng đơn giản mà không mất đi long trọng, nhưng nên chuẩn bị lễ mừng như thế nào là chuyện của Thái Thường Tự và Lễ Bộ, Bàng Tịch không cần quan tâm quá nhiều.
Nhưng nên dâng cho Thiên tử thọ lễ gì, mới là chuyện khiến ông ta tâm phiền ý loạn.
Đầu tiên thọ lễ không thể xa xỉ, nhưng lại không thể bình thường quá, Thiên tử mấy năm trước đã tỏ rõ thái độ, thọ lễ của y không nhận các loạt đồ xa xỉ như tranh chữ danh nhân và đồ cổ.
Thiên tử yêu thích nhất đồ gốm sứ, nhưng gốm sứ ở triều Tống cũng không phải là đồ gì hiếm lạ, gốm sứ nung trong cung nhiều không đếm xuể, đến Thiên tử cũng lấy gốm sứ nung làm lễ vật ban cho đại thần, lấy gốm sứ làm thọ lễ, chẳng phải là nực cười sao?
- Ông nội, Thiên tử gần đây đam mê đá Điền Hoàng, có phải nên suy nghĩ từ phương diện này?
Bàng Cung Tôn ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Bàng Cung Tôn mặc dù không thành công trong khoa Đồng tử, nhưng gã lại có được sự che chở của ông nội, đã được Lại Bộ ghi danh làm Chính cửu phẩm nho lâm lang, cái này tương đương với Đồng Tiến sĩ xuất thân, chỉ có điều gã hiện giờ vừa mới tròn mười lăm tuổi, chỉ sợ phải qua hai năm mới có thể có được chức quan.
Lời của cháu trai lập tức nhắc nhở Bàng Tịch, mình tại sao không nghĩ tới đá Điền Hoàng?
Ông ra tay rất nhanh, giành kiểm soát mỏ đá Điền Hoàng trước quan phủ, cũng mua năm trăm mẫu đất ven sông Thọ Sơn, cũng có mỏ của riêng mình, chỉ có điều hiện giờ còn chưa bắt đầu tiến hành khai thác.
Bàng Tịch chắp tay đi vài bước, tặng một khối đá Điền Hoàng cực phẩm quả thật là lễ vật rất tốt, vừa có thể hài lòng sở thích của Thiên tử, lại không trái với các loại quy định của Thiên tử.
Chỉ có điều mỏ của ông bây giờ còn chưa sản xuất, chỉ sợ thời gian không còn kịp nữa.
Bàng Cung Tôn hiểu rất rõ lo lắng của ông nội, liền lại đề nghị:
- Ông nội có thể đi thương lượng với cửa hàng kỳ thạch Phạm gia một chút, trong tay bọn họ hẳn là có đồ tốt, hơn nữa thể diện của ông nội bọn họ cũng sẽ nể.
Bàng Tịch gật gật đầu, đây đúng là một biện pháp không tệ.
***
Quán kỳ thạch Thạch Phá Thiên đã chính thức khai trương nửa tháng trước, quán kỳ thạch không giống cửa hàng khác, hàng hóa của nó cơ bản không có duyên với dân chúng bình thường, chủ yếu nhắm vào quan viên quyền quý và văn nhân nhã sĩ, hơn nữa lợi nhuận cực cao, giá cả nếu so với quán kỳ thạch phủ Bình Giang cao gấp bội.
Ví dụ như một khối đá Thái Hồ tinh phẩm, giá ở phủ Bình Giang là giữa tám mươi quan đến trăm quan, nhưng ở kinh thành, rẻ nhất cũng phải hai trăm quan, mà chi phí thu mua của nó, bình thường sẽ không vượt quá mười quan tiền, đó chính là lợi nhuận gấp hai mươi lần.
Nhưng thuế cũng rất cao, thuế suất ba phần, tính ra chính là 3%.
Đại Tống quy định thuế suất bán hàng rong là hai phần, thuế suất thương nhân là ba phần.
Cho nên đá Thái Hồ khi vào kinh thành, đầu tiên cũng bị thu hai phần thuế, tuy nhiên nếu như là hàng hóa bán ra ở cửa hàng của chính nó, như vậy khi bán ra, có thể bù vào thuế khi giao vào thành.
Nhưng mua bán một khối đá Thái Hồ vẫn phải nộp ít nhất sáu quan tiền thuế.
Bởi vì lợi nhuận rất cao, quán kỳ thạch làm một chuyến này, chỉ cần mỗi ngày có thể bán được một khối đá, lợi nhuận cũng đã rất hậu hĩnh rồi.
Khách hàng đương nhiên cần phải từ từ gom góp, danh tiếng cũng cần truyền qua lại, đây là một quá trình cần nung nấu, bình thường ba năm trước đều không trông cậy xem kiếm được bao nhiêu tiền, có thể duy trì không lỗ đã rất tốt rồi.
Tuy nhiên "Quán kỳ thạch Thạch Phá Thiên" buôn bán cũng rất đắt hàng, chủ yếu là đá Điền Hoàng bán được khá tốt.
Trong quá trình này, cửa hàng cũng chịu thua lỗ một lần do kinh nghiệm chưa đủ.
Buổi sáng ngày khai trương đầu tiên kỳ thạch quán liền bán được năm trăm khối đá Điền Hoàng, trung bình bán mười quan tiền một khối, nhưng đến xế chiều liền phát hiện điều không bình thường, lập tức dừng tiêu thụ.
Đá Điền Hoàng bọn họ bán thật ra là bị cửa tiệm khác mua, đá Điền Hoàng bọn họ bán ra, buổi chiều cùng ngày tại cửa hàng khác bán trăm quan tiền một khối.
Phạm Thiết Qua lúc này mới ý thức được, mình đánh giá quá thấp giá trị đá Điền Hoàng, ép giá đá Điền Hoàng xuống quá thấp.
Tuy nhiên vẫn là Minh Nhân khá thông minh, ngày đầu tiên đá Điền Hoàng lấy ra đều không phải đống đá Điền Hoàng tốt nhất, mà là Điền Hoàng bình thường, tạp chất tương đối nhiều, chỉ có thể coi là mặt hàng loại trung thượng.
Đêm hôm đó Phạm Thiết Qua tiến hành điều chỉnh giá cả, một lần chỉ lấy ra mười khối đá Điền Hoàng, Điền Hoàng bình thường ra giá trăm quan, đá Điền Hoàng đóng băng thì mỗi khối ra giá ba trăm quan, về phần tác phẩm điêu khắc của Chu Triết giá lại càng cao.
Giá đá Điền Hoàng một khi điều chỉnh lên, lượng tiêu thụ lập tức giảm mạnh, ngày hôm sau bọn họ chỉ bán ra ba khối đá Điền Hoàng.
Buổi chiều, Phạm Thiết Qua đang ký sổ sách ở sau quầy, Minh Nhân thì buồn chán ngồi trên bậc cầu thang, hôm nay buôn bán bình thường, bọn họ bán được một khối đá Điền Hoàng đóng băng và một khối đá Thái Hồ tinh phẩm, thu được năm trăm quan tiền.
- Minh Nhân, con đi Phúc Châu đi! Chỗ này có cha là đủ rồi, Minh Lễ một mình ở đó, cha không yên tâm, sau khi con đi Phúc Châu phụ trách đá Thọ Sơn.
Minh Nhân cũng muốn đi ra ngoài một chút, cậu ta liền cười nói:
- Con phụ trách đá Điền Hoàng, để lão nhị phụ trách đá Thọ Sơn.
- Huynh đệ bọn con tự thương lượng, ta không quản, dù sao thì hai người bọn con vừa vặn mỗi người quản một khối.
- Thôi vậy, vẫn nên để con phụ trách đá Thọ Sơn, đá Điền Hoàng đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, con cảm thấy đá Thọ Sơn càng thách thức, con khá thích làm những việc phải chờ đợi.
- Con thích là được, cửa hàng Phúc Châu còn có sáu nghìn quan tiền, con có thể chi ba nghìn quan tiền mua mỏ, nhưng tiền không được phung phí, nhất định phải mua được mỏ đá tốt.
- Phụ thân yên tâm đi! Con làm việc có lúc nào bị tổn thất chưa?
Phạm Thiết Qua ngẫm lại cũng đúng, hai con trai y hết sức thông minh, đều là nhân vật lợi hại không thấy cá lớn không thả mồi.
Hơn nữa lần khai trương này, nếu không phải Minh Nhân là người nhanh trí, khăng khăng giữ lại hàng tốt không bán, bán hàng trung thượng trước, bọn họ thật sự phải chịu tổn thất lớn.