- Được rồi! Con sáng sớm mai sẽ đi, đi Giang Đô ngồi thuyền xuôi phía nam.
Đang nói, chỉ thấy hai văn sĩ một già một trẻ đi vào cửa tiệm.
Phạm Thiết Qua liếc mắt một cái nhận ra người già, chính là tướng quốc Bàng Tịch đề chữ cho cửa tiệm của mình, ngày khai trương đầu tiên còn đặc biệt đến cổ vũ.
Phạm Thiết Qua vội vàng tiến lên hành lễ:
- Hóa ra là Bàng tướng công đến, hoan nghênh! Hoan nghênh!
Bàng Tịch cười ha hả nói:
- Phạm đại chưởng quỹ, hôm nay ta là có chuyện đến nhờ ngươi giúp.
- Bàng tướng công quá khách khí rồi, chỉ cần tiểu tiệm có thể làm được, nhất định cố gắng, Bàng tướng công mời ngồi bên này.
Phạm Thiết Qua mời Bàng Tịch đi vào ngồi xuống trước bàn khách, lại bảo tiểu nhị dâng trà, Bàng Cung Tôn thì đứng ở phía sau ông nội.
- Thời gian này kinh doanh thế nào?
Bàng Tịch nhìn quanh một lượt cửa tiệm, ân cần hỏi han.
- Cũng tạm được, tốt hơn so với dự đoán của ta!
Ở trước mặt Bàng Tịch, Phạm Thiết Qua cũng không đùa cợt nói khoác, vẫn là bẩm báo tình hình thực tế.
- Tính toán thời gian, Phạm Ninh cũng nên quay lại rồi chứ!
- Nó nói về nhà nghỉ mười ngày, tính thêm thời gian trên đường, có lẽ hai ngày sau quay lại.
Bàng Tịch gật gật đầu vừa cười nói:
- Ta muốn mua một tượng khắc đá Điền Hoàng cực phẩm, chúc thọ người khác, không biết trong tiệm có không?
Phạm Thiết Qua vội vàng nói:
- Vừa hay hôm nay lấy ra một pho tượng rất tốt, rất phù hợp để chúc thọ, Bàng tướng công có muốn xem một chút hay không?
- Được, ta muốn xem thử.
Phạm Thiết Qua đang định gọi con trai Minh Nhân mang vật đó xuống, Bàng Tịch lại đứng lên nói:
- Không ngại, ta đi lên xem xem!
- Bàng tướng công mời!
Bàng Tịch lên lầu hai, phát hiện kệ hàng trang trí đã không giống với lúc trước, lúc trước ba mặt dựa vào tường trên kệ xếp đầy chi chít đá Điền Hoàng, hiện giờ phá bỏ toàn bộ, chỉ là ở giữa bày một cái giá đồ cổ tạo hình khá là tao nhã cổ điển, bên trên chỉ bày mười khối đá Điền Hoàng.
Bàng Tịch mỉm cười:
- Vật hiếm coi là quý sao?
Phạm Thiết Qua cười gượng một tiếng:
- Vừa mới bắt đầu không có kinh nghiệm, bày năm trăm khối, bán cũng rẻ, kết quả lập tức bị cửa hàng xung quanh mua hết rồi, bọn họ bày bán giá cao trong cửa hàng của mình, như vậy bọn họ cũng có đá Điền Hoàng rồi, ta đã phạm phải sai lầm lớn.
- Không thể nói là sai lầm lớn!
Bàng Tịch cười an ủi y nói:
- Chỉ có thể nói nhất thời tính kế sai, vấn đề không lớn, việc buôn bán cũng không phải chỉ để ý được mất trong thời gian ngắn, hơn nữa, cửa hàng khác tuy rằng nhất thời chiếm món hời lớn, nhưng ở phương diện khác có tác dụng tuyên truyền đá Điền Hoàng, bọn họ giúp các ngươi tuyên truyền đá Điền Hoàng, không phải là chuyện tốt sao?
Bàng Tịch an ủi khiến trong lòng Phạm Thiết Qua thoái mái hơn rất nhiều, y từ chỗ trên cùng trên giá đồ cổ gỡ xuống một pho tượng thọ tinh dùng đá Điền Hoàng điêu khắc, cười nói:
- Đây cũng là Chu Triết khắc, hơn nữa là dùng khối đá Điền Hoàng lớn hiếm thấy điêu khắc, dùng để chúc thọ không gì thích hợp hơn.
Bàng Tịch nhận đá điền hoàng nhìn nhìn, phẩm chất tảng đá mịn trơn bóng vô cùng, là đá Điền Hoàng đóng băng, thuộc loại trân phẩm ít có, điêu khắc cũng tinh xảo vô cùng, trông rất sống động.
Chỉ có điều..... Pho tượng thọ tinh có hơi tục một chút, nếu đại thọ Thiên tử sáu mươi tuổi thì cũng được, nhưng Thiên tử mới bốn mươi tuổi, dâng pho tượng này không thích hợp.
Tuy nhiên Bàng Tịch lại nhìn trúng chất đá của pho tượng này, đá Điền Hoàng trân phẩm tốt như vậy, mình tại sao có thể không bỏ vào túi?
Bàng Tịch lắc đầu, nói với Phạm Thiết Qua:
- Ta không ngại nói thật cho đại chưởng quỹ ngươi biết, là thọ thần Thiên tử, người yêu thích đá Điền Hoàng, cho nên ta đã nghĩ lấy đá Điền Hoàng để tặng lễ, có tượng khắc sơn thủy hoặc là tượng Phật không?
Phạm Thiết Qua lúc này mới chợt hiểu, hóa ra là chúc thọ Thiên tử, y suy nghĩ một chút nói:
- Ngày đầu tiên nhưng thật ra có một bức tượng Quan Âm, bị Nhữ Dương Vương mua mất rồi, tranh sơn thủy hình như là có một bức, Bàng tướng công chờ một lát.
Phạm Thiết Qua đi vào bên trong tìm kiếm trong rương một bức điêu khắc sơn thủy, lúc này, Bàng Cung Tôn nhỏ giọng nói với ông nội:
- Pho tượng thọ tinh này thật ra là đồ cực tốt, ông nội vì sao không giữ lại?
Bàng Tịch gật gật đầu:
- Pho tượng này ta muốn, để sau nói!
Lúc này, Phạm Thiết Qua cẩn thận cầm một cái hộp gỗ đi tới, Bàng Tịch vội vàng nhận lấy, thật cẩn thận mở nắp hộp ra, bên trong là một khối đá Điền Hoàng dẹt, giống như trân phẩm đá đóng băng, trên bề mặt trơn nhẵn điêu khắc một bức tranh sơn thủy.
Bàng Tích buột miệng nói ra:
- Đây là "Sơn Cư đồ" của Yến Túc.
Phạm Thiết Qua cười gật gật đầu:
- Quả thật như vậy, đây cũng là tác phẩm điêu khắc của Chu Triết, tranh sơn thủy trước mặt cũng là một khối.
Bàng Tịch không khỏi ngạc nhiên thán phục trình độ điêu khắc cao siêu của Chu Triết, đường nét đơn giản thanh thoát, bất kể là nhà tranh hay thân núi đều vô cùng đơn giản, mỗi một đường khắc thêm, lại càng khiến cho bức tranh điêu khắc tràn đầy hấp dẫn.
Bàng Tịch càng xem càng thích, ông ta thậm chí có chút tiếc nuối không nỡ tặng cho Thiên tử.
- Khối đá Điền Hoàng này bao nhiêu tiền?
Bàng Tịch cười hỏi.
- Nếu Bàng Tướng công muốn mua, ba trăm quan tiền!
Phạm Thiết Qua do dự một chút, nhỏ giọng nói.
- Vậy ngươi còn không bằng tặng cho ta rồi, lấy tiền làm cái gì?
Bàng Tịch có chút bất mãn nói:
- Hay là đại chưởng quỹ cảm thấy Bàng Tịch ta quá nghèo, mua không nổi đá Điền Hoàng?
Phạm Thiết Qua lập tức ý thức được mình nói sai, y vội vàng nói:
- Bọn ta chào giá một nghìn hai trăm quan, có thể trả giá thích hợp.
- Vậy còn tạm được.
Bàng Tích lại cầm pho tượng thọ tinh bên cạnh:
- Pho tượng thọ tinh này thì sao?
- Pho tượng này khá lớn, là do vật liệu đá hiếm thấy điêu khắc thành, ra giá hai nghìn năm trăm quan!
Bàng Tịch cười nói:
- Vậy ba nghìn quan tiền đi! Hai pho tượng này ta đều muốn.
Phạm Thiết Qua lau mồ hôi trên trán nói:
- Làm cho Bàng tướng công tốn kém rồi!
Bàng Tịch lắc đầu nói:
- Ta chiếm món hời lớn rồi ấy chứ, mười năm sau, hai pho tượng này ba vạn quan cũng không mua được.
Phạm Thiết Qua ngạc nhiên:
- Sẽ tăng gấp mười lần sao?
Bàng Tịch cười cười:
- Ta nói câu này bất kính, đá Thái Hồ đại chưởng quỹ đang bán không có vấn đề gì, nhưng ở đá Điền Hoàng thật sự có chỗ thiếu sót, ngươi không hiểu được giá trị thật sự của đá Điền Hoàng, về sau về mặt định giá phải hỏi Phạm Ninh nhiều, hắn mới là người hiểu thấu đáo đá Điền Hoàng.
Bàng Tịch và cháu trai mang theo hai khối đá Điền Hoàng đi rồi, Phạm Thiết Qua còn đang sững sờ, sau một lúc lâu, y thở dài một tiếng nói:
- Minh Nhân, ta có phải thật sự đã phạm phải sai lầm lớn rồi không?
Minh Nhân cười nói:
- Hiện giờ đá Điền Hoàng vừa mới đẩy ra, có thể thật sự hiểu được giá trị của nó không có mấy người, phụ thân cũng không nên tự trách, nếu cha không bán đá Điền Hoàng, mọi người vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.
- Tuy nhiên Bàng Tướng công nói đúng, chúng ta quả thật bán quá rẻ rồi, phụ thân nghe con trai một câu, đem đá Điền Thạch đóng băng trân phẩm thu lại không bán, chỉ bán đá Điền Hoàng bình thường, chờ thêm vài năm, sau khi đá Điền Hoàng bình thường bán được nghìn quan, đá Điền Hoàng đóng băng của chúng ta mới thật sự có thể kiếm được nhiều tiền.