Phạm Thiết Qua lại thở dài:
- Con thông minh hơn phụ thân, con nói đúng, lần này phụ thân nghe con, chỉ bán đồ trung thượng, đồ quý thu lại không bán, tượng đá Chu Triết điêu khắc cũng tạm thời không bán.
Qua sáu ngày đi thuyền, trưa hôm đó, thuyền của Phạm Ninh cuối cùng đã tới kinh thành, thuyền đi sông Biện Hà từ cửa thông lớn vào thành.
Lần này Phạm Ninh đi phía bắc ngoại trừ một túi đồ ăn dọc đường mẹ chuẩn bị cho hắn, thứ còn lại chính là ba rương đá Điền Hoàng, ước chừng có bốn trăm khối, đây là đá nguyên hắn chọn ra để Chu Triết điêu khắc, là hắn đặc biệt chọn lựa ra từ mấy nghìn khối đá Điền Hoàng.
Con thuyền chỉ mới đến cạnh cửa thành, lập tức có quan thu thuế đứng ra hô to:
- Thuyền sang bên cạnh kiểm tra.
Chủ thuyền liền vội vàng tiến lên nói:
- Chúng ta là thuyền chở khách, trên thuyền là tân khoa tiến sĩ, vừa mới về nhà thăm người thân trở về kinh.
Tên thuế lại đứng đầu thăm dò nhìn nhìn, lập tức nhận ra Phạm Ninh, khi cưỡi ngựa khoe trên phố, kinh thành rất nhiều người đều thấy qua Phạm Ninh, vị thuế lại này cũng thấy qua.
- Hóa ra là Phạm Tiến sĩ, thất lễ rồi!
Phạm Ninh quả thật không muốn lợi dụng thân phận Tiến sĩ để trốn thuế, dù sao thuế hiện giờ giao ra, còn có thể bù lại từ cửa hàng, Phạm Ninh cười nói:
- Ta mang theo ba rương đá, nếu cần nộp thuế, ta có thể nộp thuế như thường.
Tên thuế lại đứng đầu hơi sửng sốt, hắn không nghĩ rằng Phạm Ninh không ngờ lại chủ động thừa nhận chính mình mang theo đồ vật này kia, gã không biết mình có nên tra thuế này hay không, liền chần chừ một chút hỏi:
- Có thể cho ta xem một chút không?
Phạm Ninh bảo phu thuyền mở ba rương lớn ra, mở nắp ra, bên trong đều là tảng đá vàng óng.
Thuế lại không biết loại đá này, liền hỏi:
- Tảng đá kia có phải dùng để bán không?
Phạm Ninh lắc đầu:
- Là để cho bằng hữu dùng để tập điêu khắc.
Tên thuế lại đứng đầu liền phất tay:
- Cho đi!
Gã lại nói với Phạm Ninh:
- Nếu là đồ tự dùng, cũng không cần thu thuế, Phạm Tiến sĩ mời vào thành!
- Đa tạ!
Con thuyền chạy về phía cửa thành, tất cả thuyền viên đều thở phào nhẹ nhõm, hành động vừa rồi của Phạm Ninh dọa cho bọn họ kinh sợ, Phạm Ninh không có hàng hóa phải thu thuế, nhưng bọn họ có! Đều cất giấu ở trong khoang thuyền.
Nhưng chủ thuyền lại âm thầm giơ ngón cái lên về phía Phạm Ninh, càng che giấu, thuế lại càng hoài nghi, càng muốn điều tra ngươi, Phạm Ninh chủ động, thừa nhận mình có ba rương đá, mở ra cho thuế lại xem, bọn chúng ngược lại sẽ không tới, cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, càng cao minh hơn.
Phạm Ninh chỉ đành áy náy cười cười, hắn cũng không biết rằng những phu thuyền này đều có mang theo hàng lậu.
Thuyền lại đi vào sông Tào Hà, cuối cùng dừng lại ở cổng Cựu Tào, từ chỗ này vào trong thành đến chỗ ở hiện tại của Phạm Ninh chỉ có một dặm đường, là điểm thuyền bỏ neo gần nhất.
Phạm Ninh trả tiền thuyền, cáo biệt đám thuyền phu, rồi mới mướn một chiếc xe bò, chuyển ba rương đá của hắn về chỗ ở.
Chỗ ở cũ của Phạm Ninh là viện tử ngoài cổng Cựu Tào, mùa thu năm trước hắn thanh toán tiền thuê một năm, phải tới mùa thu năm nay mới đến hạn.
Viện tử này không có người ở, hành lý của Phạm Ninh vẫn ở trong phòng, phu xe giúp hắn đem ba rương đá Điền Hoàng chuyển vào nhà, Phạm Ninh lúc này mới đóng cửa viện tử.
Lại trở về viện tử quen thuộc này, Phạm Ninh có một loại cảm giác xa cách, nhưng lại như mới rời khỏi nơi này ngày hôm qua.
Phạm Ninh lắc đầu, vứt bỏ cảm xúc trong lòng của mình, thu dọn qua loa một chút, rồi đi ra ngoài ăn cơm trưa.
Sau bữa trưa, Phạm Ninh đi vào Thái học nằm ở phía nam ngoài thành, lần trước lúc hắn đến tìm Triệu Tông Thực đã tới một lần, tuy nhiên hôm nay hắn không phải đến Thái học, mà là đến Quốc Tử Giám trình diện.
Quốc Tử Giám triều Tống là phủ học cao nhất, cũng là đơn vị giáo dục cao nhất, đồng thời cũng là đơn vị xuất bản chính thức, trong cách tân Khánh Lịch, quy mô Thái học nhanh chóng mở rộng, từ lúc ban đầu hơn trăm người gia tăng đến hơn năm trăm người.
Ở góc độ nào đó, Quốc Tử Giám chính là Thái học, quan viên Quốc Tử Giám hầu như đều là giáo thụ Thái học, bọn họ có hai thân phận, vừa là quan viên Quốc Tử Giám, đồng thời cũng là giáo thụ.
Đương nhiên, Phạm Ninh không phải đảm đương giáo thụ, chính hắn cũng không biết mình có thể làm cái gì?
Chức quan của hắn là Bí thư tỉnh chính tự, nhưng đặc điểm của triều Tống là một đống củ cải lấp đầy trong hố, Bí thư tỉnh chính tự chức quan này đã có rất nhiều người đảm nhiệm rồi, chỉ có rất ít người là chức quan thật, những người khác đều chỉ là khoác cái danh quan, đi làm việc khác.
Phạm Ninh chính là được an bài đến Quốc Tử Giám như vậy, Tiến sĩ khoa Đồng tử khác đều phải tiếp tục học, nhưng Phạm Ninh thì không, hắn có bổng lộc, có chức quan chính thức, hắn nhất định phải làm chút việc gì đó.
Quan nha Quốc Tử Giám ở bên phải cửa chính Thái học, là một tòa viện tử rất lớn, cửa chính có lầu cổng, tuy nhiên lầu cổng đã khá cũ rồi, sơn đỏ trên cột gỗ cửa chính đã tróc ra loang lổ, chính giữa phía trên cửa chính treo một bảng hiệu, nền đen chữ vàng, viết ba chữ Quốc Tử Giám như rồng bay phượng múa.
Nơi này chính là Bộ giáo dục của Đại Tống, rất khó tưởng tượng được Bộ giáo dục của Đại Tống trước giờ trọng văn khinh võ, cực kỳ coi trọng giáo dục lại là một viện tử lớn tầm thường như vậy.
Tuy nhiên mọi việc không thể chỉ nhìn bên ngoài, ví dụ như Châu học Huyện học các nơi của Đại Tống đều rất độc lập, chịu rất ít sự quản lý của Quốc Tử Giám, lại ví dụ như khoa cử quy mô long trọng là do Lễ Bộ phụ trách, không quan hệ tới Quốc Tử Giám.
Phần lớn trách nhiệm của Quốc Tử Giám chỉ phụ trách giáo dục của bốn học phủ cao nhất của Đại Tống, và thẩm duyệt tài liệu giảng dạy của Đại Tống, mặt khác, cũng sẽ truyền một số quy định mới nhất của triều đình tới các trường quan ở địa phương.
Phạm Ninh đi vào tòa quan nha có vẻ tồi tàn này, đây cũng là tòa quan nha tầm thường nhất mà hắn từng thấy, thậm chí huyện nha Ngô huyện cũng lớn hơn nó một chút.
Quan nha Quốc Tử Giám là một viện tử lớn, chiếm diện tích ước chừng sáu mẫu, chính giữa trung tâm là đại sảnh của Quốc Tử Giám, bên phải chính là quan phòng Tế Tửu Quốc Tử, mà bên trái là quan phòng của hai ti nghiệp Quốc Tử.
Hai bên viện tử chính là hai dãy phòng ở rất dài, đó chính là quan phòng của quan viên Quốc Tử Giám.
Đương nhiên, quan viên Quốc Tử Giám đồng thời cũng là giáo thụ Thái học, bọn họ ngoài ra còn có gian phòng rộng rãi sáng sủa ở trong Thái học, cho nên điều kiện bên này kém một chút, bọn họ cũng không thèm để ý.
Phạm Ninh không biết nên tìm ai, đang do dự, bên cạnh một viên quan trung niên đi tới hỏi:
- Ngươi là học sinh Thái học?
Y thấy Phạm Ninh tuổi không lớn lắm, coi hắn là học sinh Thái học.
Phạm Ninh vội vàng nói:
- Ta là Tiến sĩ khoa Đồng tử Lại bộ phân đến Quốc Tử Giám, không biết nên tìm ai?
- Là đến học?
Viên quan trung niên lại hỏi.