Thư khố Quốc Tử Giám là do ba lầu tháp cao năm tầng tạo thành, là kiến trúc tiêu biểu của vùng ngoại thành phía nam, cách vài dặm liền có thể thấy được, khí thế sừng sững, so với viện tử mộc mạc của quan nha Quốc Tử Giám đối lập rõ ràng.
Tưởng Nghiễm dẫn Phạm Ninh tới lầu ba bên trái, quan phòng quan viên thư khố đều tập trung ở chỗ này, toàn bộ một tầng lầu đều là quan phòng, nhưng quan viên thư khố vốn không nhiều, người có tư cách có quan phòng càng ít, cho nên phần lớn quan phòng đều trống không.
- Gian phòng này không tồi!
Tưởng Nghiễm mở một gian phòng cười nói:
- Gian phòng này vẫn luôn trống, sáng sủa, tương đối rộng rãi, sau này ngươi ở đây đi, mùng năm mỗi tháng ngày phát lương tới tìm ta, ngoài ra nếu có chuyện gì cần cũng có thể tới tìm ta.
Phạm Ninh đẩy cửa tiến vào phòng, thấy gian phòng quả thật khá rộng rãi, ít nhất ba mươi mét vuông, mấy giá sách trống không dduojc xếp dựa vào tường, cạnh cửa sổ là một cái bàn rộng và một cái ghế cao có dựa lưng, góc tường còn có một cái lư hương đồng, một cái chậu than đặt dựa vào tường.
Phạm Ninh đi lên trước mở cửa sổ ra, một cơn gió mát trong lành ùa vào mặt, xa xa chính là tường thành cao cao và thành lầu, nhìn vô cùng rõ, đằng xa hơn chính là một mảnh đất rộng mênh mông trồng rau.
- Phòng không tệ! Ta cũng rất muốn ở chỗ này, đáng tiếc bọn ta không thể chuyển qua đây.
Phạm Ninh vội vàng chắp tay cảm tạ:
- Đa tạ Tưởng Giam thừa ưu ái, Phạm Ninh vô cùng cảm kích!
- Không cần khách khí, đây là quan phục của ngươi!
Tưởng Nghiễm đặt một cái bao vải lên bàn, cười nói:
- Ở những hoàn cảnh chính thức nhất định phải mặc quan phục, bình thường thì thôi! Xem tâm nguyện của ngươi, Quốc Tử Giám không miễn cưỡng.
Quốc Tử Giám dù sao cũng là nơi bầu không khí học thuật rất say mê, không khí quan liêu không phải mạnh mẽ, cho nên đối với yêu cầu quy tắc quan trường cũng không nghiêm.
- Đa tạ!
Phạm Ninh vội vàng cảm tạ.
- Ngoài ra còn có một số văn phòng phẩm và đồ dùng hàng ngày ta sẽ phái người đưa tới, những thứ khác cũng không có gì nữa, Phạm Đốc học còn có gì thắc mắc không?
Phạm Ninh do dự một chút hỏi:
- Vậy ta cụ thể là làm gì?
Tưởng Nghiễm mỉm cười:
- Đốc học không có việc gì cố định, đều là xảy ra chuyện, sau đó ti nghiệp an bài ngươi đi giám sát điều tra, ví dụ như đầu năm Châu học Trần Châu đã xảy ra án gian lận tuyển sinh, tuy rằng đã bị châu nha xét xử, nhưng Quốc Tử Giám cũng cần phải hiểu tình hình, cho nên hai Đốc học phụng mệnh đi Trần Châu điều tra tình hình, ngoài ra Đốc học mỗi năm phải đi bốn Thái học lớn tuần tra một vòng, năm nay phỏng chừng không tới phiên ngươi, dù sao ngươi cứ yên tâm đọc sách, sau đó sắp xếp vài việc vặt, ngươi đi tra xét một chút là được.
- Ta hiểu rồi, đa tạ giải thích!
- Nếu không có chuyện gì khác, ta đi đây.
Phạm Ninh chợt nhớ tới một chuyện, liền vội hỏi:
- Nếu muốn làm học sinh dự thính Thái học, có yêu cầu gì không?
- Là bằng hữu của ngươi cần sao?
Tưởng Nghiễm cười hỏi.
- Ta có năm bạn đồng môn tốt, đều muốn vào kinh học.
Tưởng Nghiễm suy nghĩ một chút nói:
- Học sinh dự thính có vài quy định, đầu tiên là học sinh dự thính ngắn hạn không nhận, ít nhất phải một năm, tiếp theo là tham gia một cuộc thi nhập học, đương nhiên, cuộc thi này ngươi không cần lo lắng, khá đơn giản, điều thứ ba là tiêu chuẩn, chính là mỗi người chín mươi tám lượng bạc, thứ tư là xem có vị trí trống hay không, tuy nhiên mấy năm nay đều có không ít vị trí trống, cho nên điều này không cần lo lắng, điều thứ nhất và điều thứ ba mới quan trọng.
- Không phải nói học sinh dự thính một lần chỉ thu chín mươi tám lượng bạc sao?
Tưởng Nghiễm cười nói:
- Đây là hiểu lầm rất lớn! Bởi vì kỳ hạn của học sinh dự thính chỉ có một năm, cho nên chín mươi tám lượng bạc này chính là của một năm, nếu năm thứ hai muốn nghe tiếp, vậy phải xin lại một lần nữa, đương nhiên nghe tiếp có thể được ưu tiên, nhưng vẫn phải nộp chín mươi tám lượng bạc.
- Ta hiểu rồi, nếu đồng môn của ta đến kinh thành rồi, vẫn phải làm phiền Tưởng Giám thừa giúp đỡ.
- Không vấn đề gì, bọn họ đến thì trực tiếp tới tìm ta là được.
Phạm Ninh lại tặng cho Tưởng Nghiễm một túi phượng trà làm quà gặp mặt, Tưởng Nghiễm vô cùng cảm tạ cáo từ rời đi.
Một mình Phạm Ninh đứng ở trong căn phòng trống trải, hắn đi đến trước chỗ ngồi của mình, phát hiện bàn đã được lau sạch sẽ, xem ra việc của mình đã sớm được sắp xếp xong.
Phạm Ninh định ngồi xuống, nghĩ xem mình còn thiếu cái gì?
Còn thiếu văn phòng phẩm và bộ đồ uống trà, còn nấu nước thế nào, còn thời gian đi làm tan làm, chấm công như thế nào vân vân, bản thân đều không biết.
Phạm Ninh phát hiện bản thân thật đúng với câu nói, "Từ sướng sang khổ thì khó", hắn uống quen nước của nhà rồi, lại uống nước giếng kinh thành, quả thật không thể vào miệng, với hắn mà nói, vấn đề nước uống là chuyện lớn hàng đầu, hắn phải giải quyết đầu tiên.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, Phạm Ninh vội vàng nói:
- Mời vào!
Chỉ thấy bên ngoài một người đàn ông trung tuổi đi tới, mỉm cười hỏi:
- Có phải Phạm Đốc học?
Phạm Ninh vội vàng đứng dậy cười nói:
- Chính là Phạm Ninh, tiên sinh là?
- Không dám nhận, hạ quan là chưởng khố Phùng Diệt Liêu.
Phạm Ninh không nhịn được cười, cái tên này thật khí phách, Phùng Diệt Liêu, đoán chừng Thiên tử thích nhất.
Đối phương là chưởng khố, cũng chính là quán trưởng thư khố, Tưởng Nghiễm từng nói với hắn, chưởng khố bình thường đều là do quan cửu phẩm đảm nhiệm, vị chưởng khố này liền thấp hơn mình hai bậc, cho nên y xưng là hạ quan.
Tuy nhiên thư khố chính là địa bàn của người ta, chức quan tuy nhỏ, nhưng thuộc rắn địa phương, điểm này trong lòng Phạm Ninh rất rõ.
Phạm Ninh vội vàng đáp lễ:
- Về sau kính xin Phùng chưởng khố chiếu cố nhiều hơn!
- Nên thế! Nên thế!
Lưu ti nghiệp hai ngày trước đã nói qua với Phùng Diệt Liêu, nói rõ cho y, Phạm Ninh đến Quốc Tử Giám là do Thiên tử an bài, cũng ám chỉ Phùng Diệt Liêu, đây là một cơ hội cho y, phải xem y có thể nắm chặt được hay không.
Phùng Diệt Liêu là người Dĩnh Châu, cũng là Đồng Tiến sĩ xuất thân, nhưng không có hậu thuẫn sau lưng, lại không đành lòng vứt bỏ thê tử, đùi ôm quyền quý, cho nên y làm phán quan Tiết độ sứ mười mấy năm bị bỏ rơi, không có thành tích, lại không có người trong triều, Lại bộ tất nhiên không nghĩ đến y.
Chịu đựng qua mười mấy năm mới được tuyển làm quan kinh thành, đảm nhiệm học lục Thái học cửu phẩm, rồi lại bị phái đến Quốc Tử Giám làm chưởng khố, việc này làm được năm năm, y năm nay bốn mươi ba tuổi, năm tháng thanh xuân nhất đã qua, nếu y còn không nắm được cơ hội, vậy cả đời này của y cũng đã định như thế rồi.
Cho nên sau khi được Lưu ti nghiệp ra hiệu ngầm, y vô cùng kích động, đợi Phạm Ninh đến nhậm chức.
Nếu quan hệ với Phạm Ninh tốt, nói không chừng đời này y còn có cơ hội một lần được ra ngoài, đến địa phương đảm đương tri huyện, cho dù không thể thăng tiến nữa y cũng cảm thấy thỏa lòng.
Phùng Diệt Liêu đặc biệt nhiệt tình với Phạm Ninh, y cười nói: