Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 369 - Chương 368

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 368
 

- Đốc học bình thường thích uống trà sao!

Phạm Ninh thầm khen Phạm Diệt Liêu này thật sự khéo hiểu lòng người, biết mình thiếu nhất cái gì?

Hắn gật gật đầu:

- Điểm trà pha trà ta đều thích, nhưng chất nước kinh thành không tốt, thời gian khoa cử trước đây bọn ta đều là mua nước vườn ở bên ngoài.

- Nước uống không có vấn đề, Quốc Tử Giám chúng ta đều miễn phí cung cấp nước vườn, nếu điểm trà, cần tự mình ra tay, pha trà có thể giao cho trà đồng, thư khố chúng ta có một trà đồng, mỗi ngày phụ trách pha trà cho mọi người, nếu Đốc học muốn uống trà của mình, cũng có thể bảo trà đồng pha, chỉ có điều phải cho nó thêm vài đồng tiền, đợi lát nữa Đốc học có thể gặp nó.

- Ta hiểu rồi, vậy ăn cơm trưa thì sao?

- Ăn cơm rất đơn giản, nếu thích đồ ăn của Thái học, một ngày ba bữa đều có thể ăn ở Thái học, quan viên không cần tốn một đồng, có thể ăn cơm ngoài, nhưng nếu muốn bọn họ đưa tới cửa thì phải đưa thêm mười đồng tiền phí giao đồ, tuy nhiên đồ ăn Thái học cũng được, rất phong phú, mùi vị cũng không tệ, mọi người đều khá thích, hơn nữa còn có thể tiết kiệm sinh hoạt phí, cuộc sống ở kinh thành chi tiêu quá lớn, nuôi gia đình quả thật không dễ.

Lương tháng của Phùng Diệt Liêu chỉ có ba mươi quan, thêm chút trợ cấp Quốc Tử Giám cho y, mỗi tháng cũng có mười lăm quan, mỗi năm lụa mười xếp, tơ mười lăm lạng, nhà y có thê tử, còn có hai đứa con trai đang đi học, còn có một con gái chưa xuất giá, còn có mẹ già phải phụng dưỡng, cả nhà ở nhà cho thuê ở kinh thành, áp lực cuộc sống khá lớn.

Cho nên Phùng Diệt Liêu cố gắng ăn cơm ở Thái học, không thêm gánh nặng cho gia đình, nếu thấy thức ăn ngon còn có thể lấy trộm một chút mang về nhà.

Phạm Ninh hoàn toàn hiểu được nỗi khổ của Phùng Diệt Liêu, hắn đương nhiên sẽ không một ngày ba bữa đều thu xếp ở Thái học, hắn lại cười hỏi:

- Vậy chấm công làm thế nào?

Phùng Diệt Liêu mỉm cười:

- Chấm công thư khố là do ta phụ trách, Đốc học không phải quan viên thư khố, cũng không cần lo lắng vấn đề chấm công, nếu gặp tình hình đặc biệt, ta sẽ nói cho Đốc học trước tiên.

Đây mới là chỗ y cho Phạm Ninh ân tình, ngụ ý chính là, ngươi cứ việc tùy ý, tới hay không đều không sao, nếu gặp kiểm tra, ta sẽ nói cho ngươi biết trước, hoặc là che giấu cho ngươi.

Nghe lời là biết được nhã ý, Phạm Ninh cười gật gật đầu, ân tình này hắn đón nhận.

Lúc này, Phùng Diệt Liêu lấy ra một thẻ bài đồng mạ vàng đưa cho Phạm Ninh:

- Đây là thẻ bài mượn sách, là giáo bài cấp cao nhất, bằng thẻ đồng này, sách gì trong thư khố cũng có thể mượn đọc, số lượng không có hạn.

- Đa tạ Phùng chưởng khố phí tâm rồi.

Do dự một chút, Phùng Diệt Liêu lại nói:

- Đêm nay nếu Đốc học rảnh, ta mời Đốc học uống rượu! Để tẩy trần đón gió cho Đốc học.

Tuy rằng nhà Phùng Diệt Liêu không dư dả, nhưng y biết rằng phải quan hệ tốt với Phạm Ninh, chịu đau xuất ra ít tiền y cũng bằng lòng.

Phạm Ninh thấy y nói không tự nhiên, liền đoán được y ít khi mời người khác uống rượu, phỏng đoán trong nhà khá túng thiếu, Phạm Ninh liền cười nói:

- Tấm lòng của chưởng khố ta nhận, nhưng hôm nay ta vừa vào kinh, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, quả thật không có thời gian, hôm khác đi! Hôm khác ta mời chưởng khố uống trà.

- Vậy.. vậy thật ngại quá.

- Không có gì!

Phạm Ninh từ trong bao vải bên cạnh lấy ra một bánh trà nặng hai lạng, đưa cho Phùng Diệt Liêu:

- Đây là phượng trà người khác tặng cho ta, lần đầu gặp mặt, một chút tâm ý, xin chưởng khố nhận lấy!

- Phượng trà!

Phùng Diệt Liêu nhất thời vừa mừng vừa sợ, y từng nghe nói về long trà phượng trà, đó chính là trà ngon cực phẩm hoàng tộc quyền quý thưởng dùng, y làm tiểu quan đương nhiên không có phúc được tận mắt nhìn thấy, đừng nói có lộc được ăn thì càng đừng nghĩ đến, đừng nói long phượng trà, mà ngay cả trà kinh đỉnh các quan lớn thường uống, y cũng không có phúc được dùng.

Cho nên Phạm Ninh cho y hai lạng phượng trà, y quả thực kinh ngạc vô cùng, run rẩy đưa tay nhận lấy, hít hà, lập tức mùi thơm đặc biệt xông vào mũi, vẻ mặt y ngây ngất khen:

- Không hổ là long phượng trong trà! Ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy, cảm ơn Đốc học ưu ái! Cảm ơn!

- Không cần khách khí, về sau xin chưởng khố chiếu cố nhiều hơn!

- Nhất định! Nhất định!

Phùng Diệt Liêu không quấy rầy Phạm Ninh nữa, cáo từ đi trước.

Lúc này, một trà đồng khoảng tám chín tuổi bưng ấm trà tiến tới hỏi:

- Quan nhân cần trà sao?

Phạm Ninh khoát tay:

- Ta hôm nay không mang chén trà, ngày mai đi!

- Vậy! Sáng mai cháu dâng trà cho quan nhân.

Trà đồng đi rồi, Phạm Ninh cũng không muốn tiếp tục ở lại trong gian phòng, hắn định cầm đồng bài mượn sách đi thư khố mượn sách.

Thư khố chia làm ba lầu Giáp Ất Bính, trong đó lầu Bính là kho kinh thư, cũng chính là các loại sách giáo khoa, và sách liên quan đến khoa cử đều ở lầu Bính, mà lầu Ất là tác phẩm của Bách gia chư tử, gồm tác phẩm văn học qua nhiều thế hệ, còn có sách pháp luật, âm nhạc, lịch pháp, vân vân…

Lầu Giáp lại gọi là lầu thơ ca thư họa, trong đó có bách khoa toàn thư thơ ca Đường Tống tới nay, còn có tác phẩm thư pháp hội hoạ nổi tiếng, đương nhiên là đồ giả, bản gốc bình thường sẽ không cho mượn ra ngoài, nhưng nếu như cấp bậc đủ cao, cũng có thể ở trong phòng chuyên biệt thưởng thức bút tích thật của danh gia thi họa.

Phần lớn học sinh Thái học chỉ có thể vào lầu Ất và lầu Bính, mà quan viên thất phẩm trở lên có thể vào lầu Giáp, Phạm Ninh mặc dù chỉ là bát phẩm, nhưng hắn không những có thể vào lầu thơ ca thư họa, hơn nữa còn có được giáp bài cấp bậc cao nhất, nghĩa là hắn có thể thưởng thức bút tích thơ ca thật của danh gia trong lầu Giáp.

Phạm Ninh đi thẳng vào lầu ba, lầu ba thông với cửa sau, ở trong lầu cũng không thể vào lầu ba, mà từ lầu hai đi thẳng lên lầu bốn.

Tuy nhiên Phạm Ninh vẫn chưa biết, thật ra còn có một cái cửa nhỏ có thể từ lầu ba đi thẳng vào trong lầu Giáp.

Hắn từ cửa sau đi ra, lại đi vòng qua cửa chính phía trước.

Mới đến ngoài cửa chính, liền nghe bên trong truyền tới một giọng nói quen thuộc, hình như đang nói lý lẽ với nhân viên bên trong.

- Bọn ta Tiến sĩ khoa Đồng tử, tại sao đãi ngộ lại giống học sinh Thái học bình thường, vì sao bọn ta không thể vào lầu Giáp?

Phạm Ninh lập tức mừng rỡ, người này đã vào Thái học rồi, hắn bước nhanh đi vào cửa chính, bên trong là một cái cửa đen rất rộng, hai bên đặt hai cái tủ giày rất dài, đi vào trong phải thay giày mềm.

Ở giữa có một cái cửa nhỏ, từ cửa nhỏ đi vào trong kho sách lầu Giáp, lúc này cửa nhỏ bị chặn bởi bảy tám thiếu niên, đều mặc áo xanh thẫm của học sinh Thái học, đầu đội mũ vuông, bọn họ đang tranh luận với một nhân viên quản lý kho sách, người cầm đầu chính là Tô Lượng vào kinh trước thời hạn.

Phạm Ninh đại khái nhận ra bảy tám thiếu niên này, đều là Tiến sĩ khoa Đồng tử, xem ra bọn họ đang muốn vào lầu Giáp, lại không có tư cách đi vào.

Bình Luận (0)
Comment