Sau đó, Phạm Ninh vẫn ra giá 81%, đối phương cũng đáp lại giá 76% như trước, đến cái giá tiền này rồi, hai bên đều không chịu nhượng bộ.
Lúc này, liền cần cửa hàng giao dẫn phá vỡ tình thế căng thẳng, tiểu nhị cười nói:
- Ta viết một cái giá ở giữa, nếu hai bên đồng ý, liền lấy cái giá này để giao dịch, nếu không đồng ý, chúng ta bàn tiếp.
Tiểu nhị viết giá 79%, Phạm Ninh nhường 2%, đối phương nhường 3%, đây cũng không phải là tiểu nhị thiên vị Phạm Ninh, mà là căn cứ vào phạm vi ra giá trả giá của hai bên để định ra, rất hiển nhiên phạm vi trả giá của người mua khá lớn, cho nên tiểu nhị liền có hơi thiên về hướng người bán.
Hai bên suy nghĩ một lát, Phạm Ninh viết hai chữ "Đồng ý", đối phương cũng ra dấu tay đồng ý, tiểu nhị cười nói:
- Vậy giá 79%, dùng bạc trắng giao hàng, La viên ngoại đem bạc trắng cho ta, Phạm quan nhân mời uống trà trong sảnh chờ một chút.
Tiểu nhị và La viên ngoại vội vàng rời đi, trong chợ giao dịch liền có mười cửa hàng tiền lớn của kinh thành, rất nhanh có thể giao tiền và dẫn xong xuôi, Phạm Ninh và La Viên ngoại cũng chỉ gặp mặt một lần, đối phương là người ở đâu, làm nghề gì, hắn hoàn toàn không biết, đối phương cũng như vậy, giao dịch như vậy rất đơn giản thoải mái, cũng không cần dùng đến một câu nói nào.
Phạm Ninh quay lại đại sảnh, Chu Bội lập tức chào đón hỏi:
- Giá giao dịch bao nhiêu?
Phạm Ninh khẽ mỉm cười:
- Giá 79%.
Chu Bội lập tức vui mừng nói:
- Giá này không tệ, gần như là giá 80% rồi, giá thị trường hiện giờ rất tốt!
Chu Nguyên Phong cũng cười nói:
- Hiện giờ giá thị trường quả thật không tệ, nhưng cũng là A Ninh vận may tốt, đối phương hẳn là thương nhân trà, nóng lòng đi nhập hàng, gã đi Diêm trà ti giá gốc phải ba vạn quan tiền, mua trà dẫn của A Ninh có thể tiết kiệm sáu nghìn quan tiền, gã lại tăng giá bánh trà bán ra, vừa đến vừa đi, gã ít nhất phải kiếm được một vạn quan tiền, cho nên gã một chút cũng không lỗ.
trong vòng nửa canh giờ ngắn ngủi, tiền vốn Phạm Ninh liền tăng lên gấp đôi, đây cũng không phải bản lĩnh gì, mà là Chu gia làm lợi cho hắn, hắn đương nhiên biết rõ trong lòng.
Phạm Ninh vội vàng hành lễ:
- Thật cảm tạ lão gia tử giúp cháu kiếm tiền!
Chu Nguyên Phong cười mà không nói gì, ông có thể hiểu được dụng tâm suy nghĩ của đại ca, lần khoa cử này kết thúc, Phạm Ninh đỗ hạng thứ tư, không biết bao nhiêu tôn thất quyền quý muốn kết thông gia với hắn, định hôn sự, lại bị Phạm Ninh từ chối tất cả, giữ thân tự do như trước, mà Chu gia lại bởi vì quan hệ với Liễu gia, không thể lập tức tỏ thái độ gả Chu Bội cho hắn, chỉ có thể đẩy ở phía sau.
Trong tình hình này, Chu gia sẽ phải lôi kéo Phạm Ninh một cách thích hợp, một mặt khiến cho hắn có niềm tin để từ chối đám hỏi của các quyền quý tôn thất khác, mặc khác, cũng coi như là cho Phạm Ninh một loại bồi thường.
- Lão gia tử, ta có chút không hiểu, thương nhân trà được lời, ta cũng được lời, vậy người nào bị lỗ vậy?
Chu Nguyên Phong cười nói:
- Điều này nói rõ quyền lợi của trà muối quá lớn, triều đình nhường cho một phần lợi ích, cổ vũ dân chúng vận chuyển lương thực đi chi viện cho biên cương, thực tế, triều đình vẫn là đang có lời, nếu như nói ai chịu lỗ, vậy chỉ có thể là lão bách tính chịu thiệt, cuối cùng bọn họ đều phải bỏ tiền mua trà muối.
- Ai cũng có thể vận chuyển lương thực chi viện cho biên cương sao?
Phạm Ninh lại hỏi.
Chu Nguyên Phong do dự một chút nói:
- Thời Thái Tông là như thế, dân chúng rất hăng hái vận chuyển lương thực kiếm giao dẫn, nhưng bắt đầu từ tiên đế, việc buôn bán vận chuyển lương thực đã bị quân đội lũng đoạn, giao dẫn này đều bị người nhà cùng thân thích tướng lĩnh quân biên cương chiếm mất, giá chênh lệch bọn họ nói ra gấp ba tới năm lần so với ban đầu, lỗ là của triều đình, coi như là triều đình cho tướng lĩnh quân biên cương một loại trợ cấp, Chu gia và quân đội có quan hệ, cho nên cũng đã nhận được tư cách vận chuyển lương thực.
Phạm Ninh hiểu, triều đình đem phần lớn trợ cấp tài chính để vào quân lương, cuối cùng lại béo quan lớn quân đội, vậy cũng coi như là một loại hình thức nhũng binh của Đại Tống.
Lúc này, Trần đại chưởng quỹ đi đến, đem một ngân phiếu của cửa hàng tiền Chu thị giao cho Phạm Ninh, lại đem nửa miếng ngọc bội trả lại cho hắn:
- Bạc đã ở trong cửa hàng tiền của Chu thị, lấy tiền vẫn là bằng nửa miếng ngọc bội này, Phạm quan nhân có thể đi xác nhận.
- Không cần, đa tạ đại chưởng quỹ lo lắng!
Phạm Ninh nhận lấy ngân phiếu, thấy số tiền bên trên là hai vạn bốn nghìn lượng bạc trắng, hắn không khỏi khẽ giật mình:
- Sao lại nhiểu hơn ba trăm lượng?
Đại chưởng quỹ cười nói:
- Đây là đối phương chia tiền môi giới, tuy nhiên lần giao dịch này bọn ta không thu tiền môi giới, cho nên phần tiền môi giới liền đưa cho Phạm quan nhân.
- Chuyện này sao được?
- Đây là quyết định của chủ nhân, không có quan hệ với chúng ta!
Phạm Ninh lại tỏ vẻ cảm tạ Chu Nguyên Phong.
Chu Nguyên Phong cười gật gật đầu:
- Cảm tạ sau này hãy nói, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi!
Trần đại chưởng quỹ nói với Chu Nguyên Phong:
- Xin tam lão gia yên tâm, ta sẽ căn cứ chặt chẽ theo kế hoạch bán giao dẫn, cố gắng bán giá cao một chút.
- Khi bán một ít cuối cùng, lại tung tin ra, nói ta còn có giao dẫn một trăm vạn quan muốn bán ra, giá hạ xuống.
- Thuộc hạ hiểu rồi!
Phạm Ninh nghe rất rõ, cuộc đối thoại của Chu Nguyên Phong và Trần đại chưởng quỹ, thực tế chính là đang thao túng giá cả giao dẫn, làm cho Phạm Ninh âm thầm lắc đầu, khó trách Chu Nguyên Phong nói giao dịch giao dẫn vô cùng đẫm máu, gốc rễ không ở chỗ này, tin rằng thao túng giá cả tuyệt đối không dừng ở một mình Chu Nguyên Phong.
Phạm Ninh vốn dĩ có phần hứng thú với loại giao dịch chứng khoán này của Đại Tống, nhưng nghe mấy lời này của Chu Nguyên Phong, hắn lập tức thấy vô vị nhạt nhẽo, một thị trường chứng khoán bị khống chế còn giá trị gì để mà đầu tư.
Lại nghĩ tới loại giao dịch này thật ra là đang hút máu của triều đình và dân chúng, hắn càng thêm không có hứng thú rồi.
***
Chu Nguyên Phong buổi chiều còn có việc, ông xuống xe ở Chu Lầu phố Phan Lầu, Chu Bội liền cười nói với Phạm Ninh:
- Thời gian còn sớm, đi Thạch Phá Thiên xem không?
Phạm Ninh cười gật gật đầu, vẫn là mua bán đá Điền Hoàng làm cho hắn cảm thấy an tâm, Chu Bội lập tức dặn dò kẻ dưới:
- Tới Kỳ thạch quán phố Thư Uyển!
Xe ngựa quay đầu, chạy nhanh về phía Kỳ thạch quán.
Xe ngựa từ phía bắc chạy về phố Thư Uyển, cách quán kỳ thạch Thạch Phá Thiên còn có hơn trăm bước, liền thấy phía trước vây quanh không ít người, điều này làm cho Phạm Ninh lập tức có một loại cảm giác không rõ, hắn lập tức hô:
- Dừng xe!
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Phạm Ninh nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh về phía trước, Chu Bội cũng vội xuống xe ngựa, cận vệ Kiếm Mai Tử theo sát phía sau nàng.
***
Chú thích: Thị trường giao dẫn Đại Tống gây tổn hại quá lớn tới tài chính triều đình, hơn nữa chiến sự biên cảnh cũng bình ổn, cuối cùng vẫn bị Tống Nhân Tông hủy bỏ, bởi vì liên lụy tới ích lợi của quá nhiều người nên đã dẫn tới một trận gió tanh mưa máu trong quan trường.