Người dân trong triều Tống không mạnh mẽ chuộng nắm đấm như người dân triều Đường, bị ảnh hưởng triều đình trọng văn đàn áp võ, dân phong cũng nhu nhược, ngay binh khí thịnh hành nhất cũng từ đao kiếm biến thành cây tiêu.
Ở đầu đường phố phường Đại Tống rất ít nhìn thấy việc xấu phát sinh, lời nói không hòa hợp, tình huống ra tay nghĩa hiệp rất ít xảy ra, tình huống cưỡng đoạt dân nữ, dọa nam nạt nữ cũng không nhiều.
Nhưng cũng không phải nói Đại Tống không ức hiếp người tốt, không ỷ thế hiếp người, chỉ là sự việc phương diện này của triều Tống sẽ lấy một hình thức khác biểu hiện ra, muốn đối phó với một người thường thường không phải là sát thủ mà là lưu mạnh vô lại.
Lưu manh vô lại đầu đường kinh thành nhiều hơn nữa, cho bọn chúng tiền bọn chúng sẽ dùng các cách, thủ đoạn vô lại để đối phó mục tiêu.
Phạm Ninh đang gặp phải một tên lưu manh đến tìm cớ gây sự như thế. Chỉ thấy một tên lưu manh vô lại đội khăn chít đầu, mặc áo ngắn màu xám ngồi ở trước cửa kỳ thạch quán Thạch Phá Thiên, gã ôm hơn 20 viên đá to nhỏ đúng lúc chặn ở cửa hàng, hai tay khoanh trước ngực ngẩng đầu lên, vẻ mặt như lợn chết không sợ nước sôi, chưởng quỹ Phạm Thiết Qua ở một bên cố gắng thuyết phục gã rời đi, gã lại ngoảnh mặt lại làm ngơ.
Trên tảng đá dựng một tấm biển: "Bán đá Điền Bạch thượng đẳng!"
Phạm Ninh lập tức hiểu đây rõ ràng là nhắm vào đá Điền Hoàng mà đến.
Có người cao giọng nói:
- Người đàn ông này chặn cửa hàng nhà người ta làm gì? Coi chừng người ta báo quan bắt ngươi đi đó.
Tên lưu manh giương mày lên hừ một tiếng nói:
- Ta một không ăn trộm, hai không ăn cướp, đứng ở trên đường lớn bán đá có gì mà không thể?
Người xung quanh cười nói:
- Đá này của ngươi đáng giá bao nhiêu tiền?
- Đá này của ta gọi là đá Điền Bạch, là đá hiếm thấy, một cân một lượng bạc nhất nhất không trả giá.
Phạm Ninh giận dữ đang muốn tiến lên quát lớn nhưng cảm thấy có người vỗ vai mình, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Từ Khánh đứng ở sau lưng mình, Phạm Ninh thấy y nháy mắt với mình liền đi ra khỏi đám đông, đi vào trước cửa bên chùa Đại Tướng Quốc, Chu Bội đã chờ ở đây rồi.
- Tên lưu manh này là ai? – Phạm Ninh hỏi.
- Người này tên là Dương Côn Nhị, là một tên lưu manh có tiếng ở chùa Đại Tướng Quốc, trừng trị gã rất dễ dàng nhưng ta muốn điều tra người sau lưng gã là ai, rốt cục là ai bảo gã tới đây gây chuyện.
Trong mắt Chu Bội hiện lên một tia giận dữ hỏi:
- Điều tra được đầu mối gì không?
Ánh mắt Từ Khánh hướng tới góc trái trên cùng nhìn:
- Tiểu chủ nhân thấy người đàn ông trung niên mặc áo bào gấm màu tím nhạt đó không?
Ánh mắt Phạm Ninh và Chu Bội cùng nhìn tới, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên dáng người hơi béo, mũi nhỏ mắt nhỏ, mặc một bộ áo bào gấm màu tím nhạt, đầu đội mũ ô sa đang đứng sau cột gỗ hướng nhìn xung quanh tên lưu manh, vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Chu Bội nhướn mày:
- Gã là ai?
- Gã là đại chưởng quỹ Dương của cửa hàng đá Minh Châu phía trước, từ sáng sớm gã đứng ở đó vẫn không quay về, cứ như xem náo nhiệt quan trọng hơn việc kinh doanh vậy.
Phạm Ninh trầm ngâm một chút hỏi:
- Chỉ bằng điểm này ngươi có thể xác định là gã đang giở trò phía sau?
- Không thể, nhưng tối nay ta sẽ tìm tên Dương Côn Nhị này hỏi rõ ràng, rốt cuộc là ai bảo gã đến cửa hàng đá quấy rối.
Chu Bội lại không thể dễ dàng tha thứ cho cái tên lưu manh phá rối ở đây, nàng quay đầu nói với Kiếm Mai Tử:
- Kiếm tỷ, đi đuổi gã đi.
Kiếm Mai Tử gật đầu, đi lên phía trước, tách mọi người ra, rút thanh kiếm dài phía sau lưng, Phạm Ninh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thanh kiếm dài của Kiếm Mai Tử rút ra khỏi vỏ, không ngờ là một thanh sắt nguyên chất được sơn màu đen, tròn cùn không mũi lại không mài.
Tên lưu manh Dương Côn Nhị nhìn thấy bộ dạng một nữ nhân cầm kiếm tiến lên phía trước, lập tức hoảng sợ nhảy dựng lên hô lớn:
- Ban ngày ban mặt, ngươi muốn giết người sao?
Kiếm Mai Tử không nói một lời vẫy kiếm bổ tảng đá trên mặt đất, chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang lớn, một tảng đá bốn năm mươi cân lại bị nàng ta bổ thành bột mịn, mọi người xung quanh kinh ngạc ồn ào lui về phía sau, mọi người líu lưỡi không nói nên lời, đây là sức lực to lớn tới đâu chứ.
Dương Côn Nhị giật mình trợn mắt há mồm nói không ra lời, chỉ nhìn thấy Kiếm Mai Tử mỗi kiếm một nhát chém hơn 20 tảng đá nát tươm.
Ánh mắt của Phạm Ninh lại nhìn chằm chằm đại chưởng quỹ Dương của cửa hàng đá Minh Châu, chỉ thấy sắc mặt của gã biến đổi, xoay người vội vàng chạy về cửa hàng nhà gã, Phạm Ninh khẽ hừ một tiếng, kẻ đứng sau tám chín phần chính là người này.
Lúc này xung quanh vang lên tiếng vỗ tay và cổ vũ nhiệt liệt, Dương Côn Nhị sợ tới mức run cả người, gã sờ đầu mình, bỗng nhiên xoay người vừa lăn vừa bò chạy về phía nam, không cần Chu Bội dặn dò Từ Khánh đã nhanh chóng đi theo.
Kiếm Mai Tử đã thu kiếm bỏ vào vỏ, nàng không muốn bị người ta chăm chú nhìn, bèn bước nhanh vào cửa hàng, xung quanh mọi người rộ lên tiếng bàn luận nhỏ rồi tự tản đi, Phạm Ninh và Chu Bội cũng đi vào cửa hàng.
- Kiếm cô nương, hôm nay may có cô.
Phạm Thiết Qua đang nói cảm ơn với Kiếm Mai Tử, ông thấy Kiếm Mai Tử thì biết là Chu Bội đến rồi, ông quay đầu nhìn thấy Phạm Ninh, lập tức vui mừng nói:
- Phạm Ninh cháu trở về lúc nào thế?
- Nhị thúc, buổi sáng hôm qua cháu vừa tới, hôm nay đến cửa hàng xem sao.
Phạm Thiết Qua thở dài:
- Thúc biết sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ bọn họ đến nhanh như vậy, cạnh tranh không được với thúc thì dùng thủ đoạn ti tiện này đối phó với chúng ta.
- Nhị thúc biết là ai làm sao?
- Chúng ta lên lầu 2 nói chuyện.
Phạm Ninh đi lên lầu 2, lại phát hiện bố trí của lầu 2 đều thay đổi hoàn toàn, kệ vuông dựa vào tường không còn nữa, chỉ có một cái giá đồ cổ tạo hình cổ xưa, bày mấy khối đá Điền Hoàng bình thường, Phạm Ninh có chút ngạc nhiên, đây là chuyện gì?
Chu Bội ngược lại hiểu rõ tình hình liền giải thích với Phạm Ninh:
- Bây giờ giá trị của đá Điền Hoàng đã lên cao, đá loại phổ thông đã có giá trăm quan, đá Điền Hoàng đóng băng lại quý báu, Phạm nhị thúc quyết định bán đá Điền Hoàng bình thường đi trước, đá Điền Hoàng đóng băng thì giữ lại để sau này giá cao bán ra.
Phạm Ninh đương nhiên biết đá Điền Hoàng quý báu, nhưng đó là phải đến sau thời Minh Thanh, nhưng bây giờ còn đang triều Tống, chỉ vì nguyên nhân Thiên tử thích cho nên mới nhất thời trở nên quý giá khó ai bì kịp, muốn hình thành ý thức toàn dân thấy nó quý báu, còn phải cần thời gian lắng đọng, không thể nhanh như thế.
Loại cảm hứng này đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ có thể nói có danh tiếng mà không có tiếng tăm tốt, định giá cao như vậy có thích hợp không?
Phạm Thiết Qua an bài người hầu dọn dẹp trên lầu 2, ông nhìn thấy Phạm Ninh nhìn xem giá đồ cổ mà sợ run, liền giải thích:
- Bây giờ kinh doanh còn được, hầu như mỗi ngày đều có thể bán ra 2 miếng đá Điền Hoàng, hôm nay bị người ta quấy rối, coi như là ngoại lệ.