Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 377 - Chương 376

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 376
 

- Không ai mua đá Điền Hoàng đóng băng sao?

- Đương nhiên là có, mọi khách đều thích đá Điền Hoàng đóng băng nhưng giá cả đắt đỏ, mỗi miếng trên giá cơ bản là 300 quan đến 500 quan, so với đá Điền Hoàng thông thường là đắt hơn nhiều rồi.

Phạm Ninh trầm tư lại hỏi:

- Cửa hàng khác cũng có đá Điền Hoàng bán ra sao?

- Đều có nhưng mà đều mua từ cửa hàng của chúng ta đấy, ngày đầu tiên bọn họ mua gần 500 khối liền trở thành hàng hóa của bọn họ, chúng ta bán giá thấp, thua thiệt lớn rồi.

Phạm Thiết Qua nghĩ đến việc này, trong lòng có một chút oán hận.

- Vậy bọn họ bán như thế nào?

Phạm Ninh hiện tại cũng không quan tâm cửa hàng của ai giá rẻ, hắn chỉ quan tâm lượng tiêu thụ của toàn bộ đá Điền Hoàng.

Phạm Thiết Qua lắc đầu:

- Bọn bọ mua toàn là đá Điền Hoàng bình thường, theo ta biết được cơ bản đều không có người mua, đá Điền Hoàng đều là cửa hàng của chúng ta bán cho khách.

Phạm Ninh cúi đầu thở dài:

- Kinh thành lớn như vậy hơn 200 vạn người, phú hào hàng ngàn hàng vạn, vậy mà mỗi ngày mới bán ra 2 khối đá Điền Hoàng, nói rõ mọi người vẫn không tán thành loại đá này, vẫn cần thời gian lắng đọng lại.

Phạm Thiết Qua ngạc nhiên, một lúc sau nói:

- Vậy A Ninh cảm thấy làm như thế nào cho tốt?

Phạm Ninh trầm tư một lúc lâu rồi nói:

- Sau này đá Điền Hoàng tính theo lượng mà bán, đá Điền Hoàng bình thường 10 quan tiền 1 lượng, đá Điền Hoàng đóng băng thì bán 50 quan một lượng, hơn nữa không bán đã nguyên thể đã điêu khắc, pho tượng của Chu Triết 50 quan 1 lượng, trên cơ sở đó tăng 500 quan tiền.

Dừng một chút Phạm Ninh lại nói:

- Đá Điền Hoàng chủ yếu dùng để làm con dấu cho nên chế tay cầm rất quan trọng, cần bày nhiều con dấu trống đặt ở trong hộp tinh xảo để khách hàng chọn.

Phạm Thiết Qua yên lặng gật đầu:

- Thúc hiểu rồi!

Chu Bội ở một bên cười:

- Việc của đá Điền Hoàng về sau có thời gian rồi nói, chúng ta nói chuyện tên lưu manh hôm nay trước, Phạm nhị thúc hiểu được bao nhiêu?

Phạm Thiết Qua mời hai người ngồi xuống, ông khẽ thở dài nói:

- Sự tình không phải hôm nay mới phát sinh, trên thực tế trong dự liệu của thúc, vẫn là có liên quan đến đá Điền Hoàng.

- Là cửa hàng đá Minh Châu phải không? – Phạm Ninh lạnh lùng hỏi.

Phạm Thiết Qua có chút kinh ngạc, ông không ngờ Phạm Ninh phát hiện đầu mối nhanh như vậy.

Phạm Thiết Qua gật đầu:

- Cửa hàng đá Minh Châu là người dẫn đầu nhưng mấy cửa hàng đá khác cũng có phần.

- Nhị thúc, tốt nhất là kể lại từ đầu!

- Sự tình phải nói từ ngày khai trường, hôm đó chúng ta không hiểu giá cả thị trường, bán đá Điền Hoàng 10 quan tiền 1 khối, kết quả một buổi sáng bán hết gần 500 khối, vừa nãy ta đã nói rồi, đều là bị mấy cửa hàng mua đi.

- Tuy nhiên Minh Nhân rất khôn khéo, buổi tối hôm trước đem toàn bộ đá Điền Hoàng đóng băng thu xuống, thay đá Điền Hoàng bình thường lên, cho nên các cửa hàng đá mua đều là đá Điền Hoàng bình thường, trình độ trơn bóng còn kém xa đá Điền Hoàng đóng băng.

Phạm Ninh chợt phát hiện không thấy Minh Nhân liền vội hỏi:

- Nhị thúc, cháu ngắt lời một chút, Minh Nhân đâu?

- Nó đi Phúc Châu rồi, buổi sáng sớm hôm qua xuất phát, chúng ta muốn phát triển đá Thọ Sơn cao phẩm khác, bọn nó đi thực hiện rồi.

- Nhị thúc mời nói tiếp!

Phạm Thiết Qua lại tiếp tục nói:

- Sau này bọn họ cũng biết được còn có đá Điền Hoàng đóng băng chất lượng tốt hơn, buổi chiều hôm trước chưởng quỹ của 5 cửa hàng đá đến tìm thúc, người cầm đầu là chưởng quỹ Dương của cửa hàng đá Minh Châu, bọn họ đề xuất chia sẻ nguồn cung cấp hoặc là ta bán giá thấp số lượng lớn đá Điền Hoàng đóng băng cho bọn chúng.

- Loại yêu cầu vô lý này ta đương nhiên từ chối, chưởng quỹ Dương liền uy hiếp ta việc kiếm tiền không thể một nhà độc hưởng, nếu không tiệm của chúng ta rất khó làm tiếp, gã nói câu này xong, liền sau đó thì xuất hiện sự việc gã lưu manh chặn trước cửa.

- Cửa hàng đá Minh Châu này, sau màn là ai nhị thúc có biết không?

- Thúc chỉ biết bọn họ vừa đổi đông chủ, đông chủ họ Trương, nghe nói huynh trưởng của gã hình như là quốc trượng.

- Trương Nghiêu Thừa! – Chu Bội và Phạm Ninh đồng thanh nói.

Hai người đều không ngờ oan gia ngõ hẹp lại gặp Trương Nghiêu Thừa.

Chu Bội nhìn trong mắt Phạm Ninh lộ ra một tia ác ý, liền hỏi hắn:

- Huynh định làm gì?

Phạm Ninh lạnh lùng nói:

- Cùng với 4 nhà khác hợp tác không phải không thể, nhưng phải tính toán rõ ràng, chuyện hôm nay để nói sau, về phần cửa hàng đá Châu Minh, chúng không phải muốn hợp tác cùng chúng ta mà là muốn độc quyền đá Điền Hoàng.

Vào đêm, Phạm Ninh đang ngồi trong phòng của mình xem sách lại nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, điều này làm cho Phạm Ninh có chút kỳ lạ, trời đã tối rồi tại sao vẫn có người đến thăm hỏi, lẽ nào là Tô Lượng?

Phạm Ninh đi ra viện mở cửa, không ngờ đứng ở bên ngoài là Từ Khánh, điều này khiến Phạm Ninh vừa bực mình vừa buồn cười:

- Ngươi hôm nay lại sửa tính, không từ trên trời mà giáng xuống nữa à?

Từ Khánh cười nói:

- Ta sở dĩ không có đi trên nóc nhà là vì trên chân quấn một tảng đá.

- Tảng đá?

Phạm Ninh nhìn đùi gã, làm gì có tảng đá nào, hắn còn muốn hỏi lại phát hiện sau Từ Khánh còn có người, dáng người khá thấp bé, chỉ sợ đấy mới chính là tảng đá mà Từ Khánh nói tới.

- Phía sau ngươi là ai?

Từ Khánh quay đầu cười nói:

- Vào đi, chính là trong này.

Người phía sau lề mề tiến lên trước, Phạm Ninh nhìn rõ ràng, là một cô nương khoảng 10 tuổi mặc một áo bông, trên cánh tay mang một bọc nhỏ quần áo, có vẻ hơi nhút nhát.

- Nàng ta là ai? – Phạm Ninh hỏi.

- Là con gái đầu bếp của phủ tam lão gia, tên là Tiểu Đông, tiểu chủ nhân sắp xếp cô ấy đến hầu hạ cậu.

Phạm Ninh giật bắn mình, như thế sao được, tuy rằng hắn đã từng nghĩ đến việc tìm một nha hoàn nhưng chỉ là nghĩ mà thôi, thật sự cho a hoàn vào nhà, hắn lại chưa chuẩn bị tâm lý.

- Từ Khánh, mau dẫn cô ta quay về, nói với Chu Bội ta ở đây không cần nha hoàn.

Vẻ mặt Từ Khánh khó xử:

- Tiểu quan nhân cậu biết tính khí của tiểu chủ nhân đó, để ta đem tiểu Đông quay trở về nàng sẽ lấy cái mạng nhỏ của ta mất, hay là ngày mai tự cậu giải thích cho nàng ấy, sau đó ta dẫn về cũng không muộn.

Lúc này tiểu nha hoàn bên cạnh bỗng nhiên thút tha thút thít khóc lên, vốn dĩ nàng ta không muốn đến, nhưng đối phương bảo mình quay về, trong lòng nàng ta cũng không chấp nhận được việc bị người khác trả về, đối với một nha hoàn mà nói đều là vô cùng nhục nhã, sẽ bị người ta chê cười.

Từ Khánh bất đắc dĩ nói với Phạm Ninh:

- Người cũng đã đến rồi, hay là tiểu quan nhân để cô ấy vào trước, ngày mai nói sau.

Phạm Ninh nhìn tiểu cô nương này khóc, trong lòng cũng không đành, chỉ gật đầu:

- Vào trước rồi nói sau!

Phạm Ninh dẫn 2 người vào trong, chỉ phòng ngày trước Trình Viên Viên ở, nói với tiểu nha hoàn:

- Tối nay ngươi ở phòng đó nghỉ ngơi, ở đó vốn dĩ cũng là một tiểu cô nương ở, sau này nàng ta không đến nữa, đệm chăn bàn cái gì cũng đầy đủ, chỉ là một tháng không có người ở rồi, ngươi tự mình thu dọn một chút.

Bình Luận (0)
Comment