Nghĩ tới đây, Phạm Ninh hỏi dò:
- Thật ra thì ta cảm thấy khối phỉ thúy Vân Phong của Chu lão gia đã mất kia rất thích hợp, muội cảm thấy thế nào?
Chu Bội che miệng cười lên.
- Lời này của huynh nếu bị tổ phụ ta nghe được, ông còn không nhảy lên đánh huynh một trận hay sao.
- Đại nhân cũng nhìn trúng khối phỉ thúy Vân Phong?
- Đâu chỉ là nhìn trúng, ông tâm tâm niệm niệm đã bao nhiêu năm, lần đầu tiên đi Chu phủ nhìn thấy khối phỉ thúy Vân Phong, ánh mắt không dời, con trai trưởng Chu lão gia là thương nhân Bình Giang phủ, hắn ta cố ý đem đá Thái Hồ của phụ thân chuyển nhượng, trước mắt đang cùng tổ phụ ta qua lại, một khi bị tổ phụ ta mua, khối phỉ thúy Vân Phong kia huynh cũng đừng nghĩ tới nữa, trừ phi…
- Trừ phi cái gì?
Phạm Ninh có chút nóng nảy, khối phỉ thúy Vân Phong hắn sớm nhìn trúng, nhưng đây chính là bảo vật trấn trạch của Chu Lân, hắn không dám suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ con trai Chu Lân muốn bán nó đi, Phạm Ninh chợt thấy một tia hy vọng, trong lòng hắn làm sao có thể không nóng nảy?
- Xem nhà trước đi.
Chu Bội hé miệng cười, nói úp úp mở mở, khiến tâm trạng Phạm Ninh treo lơ lửng.
Phạm Ninh có phẩn buồn bực mở cửa ra, mọi người đi vào, thì ra ảnh bích quả nhiên không thấy nữa, biến thành mười mấy cây mới trồng xuống, đất trồng đào tùng lát rất phẳng, hoàn toàn không khiến Phạm Ninh lo lắng cảnh tượng một mảnh hỗn độn, quản gia Dương gia vẫn tương đối biết đối nhân xử thế, không làm khách hàng ấm ức.
Không có ảnh bích cản trở, bố trí giữa sân lập tức xem được đầy đủ, làm người ta kinh diễm, nhiều tầng lầu tuyệt đẹp cũng bởi vì cảnh tượng đột nhiên xuất hiện trước mặt mà kém đi một phần.
Đây cũng là thiếu sót trong toàn thể bố cục, bố trí ngôi nhà Trung Quốc chú trọng kín đáo, chú trọng ngăn trở cùng khép kín, không thích cao chót vót.
Một người vào cổng chính, nhìn thấy quá nhiều nơi, lực chú ý dĩ nhiên là bị phân tán, trước mắt cho dù có cảnh sắc đẹp hơn nữa cũng sẽ bị phai nhạt.
Có điều Phạm Ninh cùng Chu Bội thoáng cảm thấy tiếc nuối khi không có ảnh bích. Nha hoàn Tiểu Đông bên cạnh bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm, nàng ta cho rằng dọn nhà là dọn tới một tòa viện tử gần giống thế thôi, không nghĩ tới lại là một ngôi nhà lớn như vậy, thật giống như khu vườn trồng cây cảnh.
- A! Tiểu quan nhân, đây chính là nhà mới sao?
Tiểu Đông kích động vạn phần nói.
Chu Bội khe khẽ hừ một tiếng.
- Tiểu Đông, ngươi dù gì cũng là từ Chu gia ra ngoài, đừng kinh ngạc như vậy chứ!
Tiểu Đông vội vàng cúi đầu xuống, nhỏ giọng giải thích:
- Em tưởng chỉ là một viện tử giống như cũ.
Lúc này, Kiếm Mai Tử mở miệng đùa giỡn một trận trước nay chưa từng thấy, cô ấy cười híp mắt nói với Tiểu Đông:
- Sau này ngươi cùng Phạm Ninh hai người cùng nhau ở đây, Tiểu Đông, buổi tối ngươi có sợ hay không?
Tiểu Đông bị sợ lui về phía sau một bước.
- Kiếm tỷ, đừng dọa muội.
- Kiếm tỷ không phải hù dọa ngươi, quả thật như vậy, ta cũng sẽ phải tự thích ứng.
Phạm Ninh đứng ở hành lang cửa vào cười nói:
- Đi thôi! Chúng ta ra phía sau nhà xem qua.
Sau nhà cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, tất cả phòng bên trong nhà trừ đồ xài trong nhà thì không có gì lưu lại, ngược lại không phải là Dương gia hẹp hòi, đây là biểu hiện tôn trọng chủ nhân nhà mới, sẽ không có ai thích chủ nhà trước để lại đồ lặt vặt, đồ xài trong nhà bởi vì là gỗ kim ti nam tạo thành tương đối quý giá, không phải đồ đạc linh tinh, mà là một loại tài sản, Phạm Ninh còn đặc biệt thanh toán hai ngàn xâu tiền đồ xài trong nhà.
- Gian thư phòng này không tệ, ta thích.
Phạm Ninh liếc mắt nhìn trúng gian thư phòng trong nhà.
Đây là một gian nằm ở chính giữa cái ao nước, ba mặt đều là nước, ước chừng có hai mươi thước vuông, một cái bàn rộng lớn, bốn phía đều có kệ sách, hơn nữa bên ngoài còn có nhà thủy tạ, có thể dựa vào lan can đi ra khỏi phòng xem cá.
Chu Bội cười lắc đầu.
- Đến mùa hè, dựa vào ao nước sẽ có rất nhiều muỗi, ta thấy rất hại.
Phạm Ninh có chút xem thường, khoát khoát tay cười nói:
- Ở trong hồ nuôi rất nhiều cá, sẽ có bao nhiêu muỗi, muỗi không có cơ hội sinh sản.
- Cái ao nhà ta cũng có rất nhiều cá, nhưng mùa hè muỗi vẫn rất nhiều.
Chu Bội không phục phản bác.
- Đó là bởi vì chỗ khác của nhà các muội nhất định còn có nước.
Nói đến đây, nụ cười của Phạm Ninh chậm rãi cứng đờ, hắn chợt nhớ tới bên ngoài là con sông, hàng năm mùa hè, gần bờ sông đê lớn đầy bọ gậy, vậy thì thật là khó lòng phòng bị.
Vấn đề muỗi không quấy nhiễu được niềm vui sướng tiếp nhận nhà mới của Phạm Ninh, buổi trưa hắn đến quán rượu nhỏ Vương Mạnh Nhi ở con phố đối diện gọi mười mấy món ăn, mời mọi người ăn cơm, hắn cùng Chu Bội ngồi một bàn, Kiếm Mai Tử cùng Tiểu Đông ngồi một bàn.
- Chu Bội, muội cùng huynh trưởng mấy ngày trước vào cung tình hình thế nào?
Phạm Ninh hỏi.
Chu Bội cười nhạt nói:
- Chỉ ở lại một buổi sáng liền đi ra, huynh trưởng điêu khắc cho Quan gia một bức tượng toàn vẹn, cũng cho Trương quý phi một bức tượng nhỏ giống hệt, ngày hôm qua hoạn quan trong cung đã lấy đi, cảm thấy bọn họ hẳn rất hài lòng, buổi tối ban thường không ít đồ.
- Trương quý phi là người như thế nào?
Chu Bội trầm ngâm nói:
- Bàn về dung mạo, Trương quý phi không bằng Tào hoàng hậu, nhưng Trương quý phi cho người ta cảm giác là một người bình thường, có vui giận, tình cảm phong phú, cũng biểu hiện nhiệt tình ra ngoài, nhất là thời điểm nàng ta kéo tay Quan gia, ta cảm giác nàng ta giống như kéo tình lang tản bộ ở trong vườn hoa.
- Chẳng lẽ Tào hoàng hậu tình cảm không phong phú?
Chu Bội lắc đầu.
- Nàng có cảm tình, nhưng che đậy quá tốt, người trong cung đều nói nàng giống như một tượng đá chỉ có thể đứng từ xa nhìn vẻ đẹp của nàng, ta lại cho là không phải, ta cảm thấy nàng rất cô độc, nàng đối với ta cũng rất tốt, ta vô cùng thích nàng, cũng đồng cảm với nàng.
- Nghe giọng muội, tựa hồ Trương quý phi đối với muội chưa đủ sức hấp dẫn.
- Nàng ta đối với ta cũng rất nhiệt tình, thật ra mà nói, Trương quý phi không phải người xấu, thông tình đạt lý, lương thiện, nhưng ta luôn nghĩ đến Trương Nghiêu Tá, cho nên hảo cảm với nàng ta không bằng Tào hoàng hậu.
Phạm Ninh rót cho Chu Bội một ly rượu, lại cười hỏi:
- Đối với thiên tử cảm thấy như thế nào?
Chu Bội lắc đầu.
- Cái này ta miễn bàn luận, nhưng ca ca ta đối với ngài ấn tượng rất tốt, điêu khắc tượng của ngài hết sức để tâm, thông thường ca ca chỉ khắc tượng bán thân, lần này y lại khắc cho thiên tử tượng toàn thần, còn chạm khắc một toà tượng Trương quý phi dắt tay thiên tử tản bộ ở trong vườn hoa, khắc vô cùng sinh động, đoán chừng thiên tử rất thích.
Lúc này bên trong Thái học mơ hồ truyền đến tiếng chuông, đây là tiếng chuông chuẩn bị giờ học buổi chiều, Phạm Ninh cười nói:
- Ta ăn xong hết rồi, xế chiều hôm nay phải đi Quốc Tử Giám, nhà bên này liền nhờ muội.
Chu Bội gật đầu.
- Huynh đi đi! Ta đi dạo căn nhà thêm lần nữa, lại xem xét cần thêm thứ gì?