Phạm Ninh đứng dậy cáo từ mà đi, Chu Bội ngồi ở trước bàn cau mày khổ sở suy nghĩ, làm sao mới có thể lấy khối phỉ thúy Vân Phong từ trong tay tổ phụ tới kinh thành?
....
Phạm Ninh đi tới Quốc Tử Giám, vừa mới tới thang lầu kho sách lầu ba, nghe được thanh âm lo lắng của chưởng kho Phùng Diệt Liêu.
- Giám thừa yên tâm, ta nhất định dùng tốc độ nhanh nhất tìm y về.
- Ai nha! Thật là chọc phải phiền toái lớn, bình thường có ở đó hay không cũng không vấn đề, hôm nay y lại không có ở đây, trở về ta làm sao ăn nói.
Đây là thanh âm của giám thừa Quốc Tử Giám Tưởng Nghiễm, Phạm Ninh lấy làm lạ, bọn họ tìm ai? Không phải là tìm hắn đấy chứ.
Hắn đi lên lầu ba, từ xa hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Mọi người nhìn thấy hắn, đều vui mừng quá đỗi, Tưởng Nghiễm vội vàng chào đón, kéo cổ tay Phạm Ninh nói:
- Cảm tạ trời đất, người cuối cùng cũng trở về, đều khiến chúng ta sắp điên lên rồi, ngươi mau đi cùng ta.
- Có chuyện gì gấp sao?
Phạm Ninh cười hỏi.
Tưởng Nghiễm ở bên tai hắn nhỏ giọng nói:
- Thiên tử triệu kiến ngươi.
Phạm Ninh cũng bị cho giật mình.
- Bây giờ sao?
- Chính là bây giờ, nội thị trong cung buổi trưa đã tới, bọn họ gấp đến độ giậm chân, ngươi mau đi cùng ta.
Tưởng Nghiễm không muốn giải thích thêm nữa, kéo Phạm Ninh vội vã đi tới hướng đại viện Quốc Tử Giám.
Bên trong đại viện Quốc Tử Giám có ba tên nội thị đứng đó, bọn họ tỏ ra khá nóng nảy, không ngừng nhìn quanh về hướng cửa chính, cũng may buổi trưa thiên tử còn phải nghỉ ngơi, Quốc Tử Giám cũng không ở hoàng thành, còn có thể trở về giao phó, nếu trễ nải đến buổi chiều quá lâu, bọn họ còn không bị tổng quản mắng chết hay sao.
Lúc này, Tưởng Nghiễm dẫn Phạm Ninh vội vã đi vào.
- Ba vị công công, Phạm Ninh đã tới.
Nội thị dẫn đầu nhìn Phạm Ninh, không khỏi ngẩn ra.
- Tại sao không mặc quan phục?
Phạm Ninh cũng ngây ngẩn, quan phục của hắn treo ở trong ngăn kéo, còn chưa bao giờ mặc qua, hắn hoàn toàn không có nhận thức diện thánh phải mặc quan phục.
- Nếu không! Bây giờ ta trở về thay.
- Không còn kịp rồi, xin phiền Tưởng giám thừa mượn quan phục cho hắn.
- Vậy thì mặc của ta đi.
Tưởng Nghiễm vừa vặn cũng là chính bát phẩm, y chạy về phòng cầm một bộ quan phục cùng mũ quan đi ra.
- Bộ quan phục này là mới, phỏng chừng ngươi có thể mặc vừa, trước tiên mặc đi diện thánh đã.
Phạm Ninh ngay sau đó thay quan phục, đội lên mũ quan hai cánh, lúc này mới ngồi lên xe ngựa nội thị mang tới, phóng nhanh về hướng hoàng cung.
.....
Đi thẳng tới trước điện Tử Vi, Phạm Ninh vẫn đầu óc mơ hồ, hắn thế nào cũng nghĩ không ra thiên tử tại sao lại đột nhiên triệu kiến?
Hắn cho là ba năm trước thiên tử cũng không triệu kiến, không nghĩ tới hắn nhậm chức mới mười mấy ngày, Triệu Trinh lại triệu kiến.
Phạm Ninh đứng ở trước bậc thang, có chút thấp thỏm bất an chờ đợi, lúc này, một tên hoạn quan nhỏ từ ngự thư phòng chạy ra, gấp giọng nói:
- Quan gia triệu kiến, Phạm quan nhân mời đi theo ta.
Phạm Ninh đi theo hắn bước nhanh vào đại điện, đi thẳng tới trước cửa ngự thư phòng, thái giám nhỏ khoát tay về hướng Phạm Ninh.
- Chờ chốc lát, ta đi thông báo.
Hoạn quan tiến vào, chốc lát liền đi ra nói:
- Mời vào trong.
Phạm Ninh sửa sang lại quần áo mới đi theo thái giám nhỏ vào ngự thư phòng, đây vẫn là lần đầu tiên Phạm Ninh đến ngự thư phòng trong truyền thuyết, ngự thư phòng chia làm hai gian, phòng ngoài hai tên học sĩ đang trực, bọn họ tùy thời nghe tuyên chỉ, nghiêm túc ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, nhìn giống như hai tượng phật trong miếu Bồ Tát.
Ở cửa có bốn tên hoạn quan đứng đó, có hai người phụ trách chạy vặt cùng dọn dẹp ngự thư phòng.
Phạm Ninh thấy không có ai ngăn cản, liền trực tiếp đi vào phòng trong, bên trong cho hắn một loại cảm giác mở rộng tầm mắt, phòng rất lớn, chừng hơn trăm thước vuông, nhưng bố trí rất thanh nhã, hai bên có kệ sách cùng đồ cổ, bày đầy sách cùng các loại đồ vật nho nhỏ.
Phạm Ninh nhìn thấy lư hương đá Điền Hoàng ở góc tường, đang lượn lờ khói xanh bốc lên, khiến cho phòng tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt.
Ngồi trong ngự thư phòng, thiên tử Triệu Trinh đang phê duyệt tấu chương.
Phạm Ninh vội vàng tiến lên quỳ xuống hành đại lễ.
- Vi thần Phạm Ninh, tham kiến bệ hạ.
Lần đầu tiên gặp thiên tử cũng phải quỳ xuống hành đại lễ, đây là thông lệ, sau này cũng không cần.
- Tiểu ái khanh miễn lễ, đứng lên đi, đợi trẫm phê duyệt xong phần tấu chương này.
- Tạ bệ hạ.
Phạm Ninh đứng lên, cung kính đứng ở một bên, ánh mắt lại rơi vào cái chặn giấy trên góc phải ngự án, là Khê Sơn Hành Lữ Thạch đường tổ phụ của mình tặng. Tác phẩm đá Điền Hoàng điêu khắc của Chu Triết cư nhiên lại ở trên ngự án của thiên tử.
Lúc này, Triệu Trinh buông bút đỏ xuống, đặt tấu chương đã phê xong ở một bên, hứng thú quan sát Phạm Ninh, không nhịn được cười ha hả nói:
- Ngươi hôm nay là lần đầu tiên mặc quan phục nhỉ.
- Bệ hạ làm sao biết?
- Cảm giác được, ngươi bình thường quen mặc thường phục, hiện tại mặc quan phục giơ tay nhấc chân không được tự nhiên.
- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần ở Quốc Tử Giám không có công vụ gì, phần lớn thời gian đều ngồi ở trong kho đọc sách, quả thực không cần phải mặc quan phục.
- Có lý, trẫm ở trong cung cũng là vui vẻ mặc thường phục, cảm giác rất tự tại.
Nói đến đây, Triệu Trinh lại từ dưới bàn lấy ra một cái hộp, mở cái hộp ra, bên trong đầy quả bông non nở rộ, y hơi mỉm cười nói:
- Đây là lễ vật quốc vương Cao Xương năm ngoái cống tiến cho trẫm, trẫm luôn không hiểu, để ở trong kho, hai ngày nay sửa sang lại bên trong kho mới phát hiện ra nó, ngươi nói đây là cây bông vải, đúng không.
- Không sai, cái này gọi là miên chuông (quả bông non), bên trong có hạt bông, lông tơ bên ngoài màu trắng là hoa, cũng chính như vi thần nói, thay thế gỗ bông cùng nguyên liệu dệt sợi đay, mỗi mẫu đất sản lượng rất lớn, nó có thể giúp cho thiên hạ trăm họ mùa đông đều có áo bông ấm để mặc, ban đêm đắp chăn bông ấm áp.
Phạm Ninh cũng từng trải qua nghèo khổ, hiểu rất rõ nỗi khổ của người nghèo khó, người có tiền mùa đông có thể mặc da thú, dùng bông làm quần áo, chăn đầy đủ, bông tơ chính là hoa mộc miên (hoa bông), sản lượng tương đối thấp, chỉ có quan viên hoặc gia đình giàu có được sử dụng.
Mà người bần hàn mùa đông chỉ có thể mặc thêm nhiều quần áo chống lạnh, phần lớn buổi tối đắp qua loa chăn lông gà lông vịt, điều kiện khá hơn, nhà có một hai tấm da dê cũ, cũng có thể ngủ ấm hơn.
Nhưng nếu như có cây bông vải, toàn bộ công nghiệp dệt của Đại Tống cũng sẽ đổi mới hoàn toàn, cộng thêm máy móc kéo sợi bông kiểu mới, hiệu suất dệt được đề cao hơn, hỗ trợ rất lớn nền kinh tế Đại Tống, giống như lúc chủ nghĩa tư bản Anh quốc vừa mới nổi dậy, công nghiệp dệt mang đến cho xã hội bước ngoặt vĩ đại.
Triệu Trinh gật đầu.
- Trẫm định làm một thử nghiệm, trước tiên ở phương bắc trồng mấy trăm mẫu xem thử, nếu quả thật có hiệu quả tốt, vậy thì mở rộng quy mô phổ biến rộng rãi.