Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 397 - Chương 396

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 396
 

Phạm Ninh vội vàng nói:

- Bệ hạ tốt nhất từ Cao Xương mời tới người có kinh nghiệm trồng trọt, để cho bọn họ truyền thụ phương pháp trồng trọt.

- Trẫm biết, đã phái người đi Cao Xương, qua mấy tháng sẽ trở lại.

Triệu Trinh đem cái hộp đậy lại, lại cười nói:

- Còn nữa, về đại đảo Lưu Cầu lần trước ngươi nói, triều đình đã quyết định trước tiên mở ra huyện Bành Hồ, chịu sự quản lý của Tuyền Châu, sau đó lấy huyện Bành Hồ làm trung gian, từ từ di dời dân cư, cố gắng trong vòng mười năm di chuyển hòn đảo lớn vào châu phủ Đại Tống ta.

- Bệ hạ sáng suốt.

Triệu Trinh lắc đầu.

- Mỗi triều đại cũng đều lo lắng mở mang bờ cõi, mỗi một đế vương đều hy vọng có thể lập nên sự nghiệp to lớn, trẫm cùng Đại Tống cũng không ngoại lệ, kỳ vọng lớn nhất của Đại Tống là có thể thu phục dải đất Hà Tây, lần nữa mở rộng con đường tơ lụa, xây dựng lại Hán Đường hùng mạnh, đây cũng là ước muốn của trẫm.

- Nhưng Tây Hạ cùng nước Liêu gắn bó mật thiết, chiến lược tiến tới liên minh, nhất là nước Liêu, lợi dụng Tây Hạ kiềm chế Đại Tống, khiến cho đường phía tây Đại Tống khó khăn trùng trùng, cũng vì vậy không thể không phát triển đường vận tải biển, từ đường biển giao thiệp với phương tây mua bán thực phẩm, đây là nguyên nhân căn bản mua bán trên biển của Đại Tống thịnh vượng.

- Từ lần trước ngươi nhắc tới mở rộng lãnh thổ ra hải ngoại, trẫm vẫn đang suy nghĩ chuyện này, muốn tìm một cơ hội cùng ngươi thảo luận tổng thể đề tài này, ngươi cho là mở mang bờ cõi ra hải ngoại, đối với triều đình mà nói, điểm mấu chốt là gì?

Phạm Ninh trầm tư hồi lâu nói:

- Vi thần cho là mấu chốt có ba điểm.

Triệu Trinh nhất thời thấy hứng thú, y lại lệnh người đem tới một cái ghế nệm, mời Phạm Ninh ngồi xuống, cười híp mắt hỏi:

- Nói thử xem, cụ thể ba điểm kia là gì?

hạm Ninh quả thực không nghĩ tới thiên tử Triệu Trinh triệu kiến mình, lại là muốn cùng mình nói chuyện vấn đề khai thác lãnh thổ.

Dĩ nhiên, trong lòng Phạm Ninh cũng biết, đây chẳng qua là nói chuyện phiếm, đoán chừng khi hắn kiểm tra khoa cử đã đánh động đến Triệu Trinh, nếu là nói chuyện nghiêm chỉnh thì cần tướng quốc cùng các đại tướng có mặt, bất quá khi đó cũng không tới phiên hắn có cơ hội mở miệng.

Phạm Ninh sắp xếp ý nghĩ trong đầu, lúc này mới chậm rãi nói:

- Muốn làm tốt việc thì cần phải có công cụ tốt, vi thần cho là điểm mấu chốt đầu tiên là có kỹ thuật đóng thuyền tốt cùng đội thủy quân hùng mạnh.

Tống Nhân Tông cười nói:

- Kỹ thuật đóng thuyền của Đại Tống đã rất cao siêu, vô luận thuyền trên sông, thuyền trên biển, hàng năm số lượng đóng đạt đến mấy ngàn chiếc thuyền, ở Hàng Châu, Minh Châu, Ôn Châu, Tuyền Châu, Quảng Châu đều có bến thuyền của triều đình, chế tạo thuyền to Thần Chu vạn thạch vẫn có thể đi xa ngàn dặm, đến số lượng lương thực lớn, ở phương diện đóng thuyền trẫm không lo lắng, nhưng thành lập một đội thủy quân cường đại, trẫm có chút không được rõ ràng, chẳng lẽ chúng ta phải đi cướp đoạt lãnh thổ, hành quân đánh trận xa sao?

Phạm Ninh hơi mỉm cười nói:

- Thành lập thủy quân cường đại để bảo vệ thuyền buôn bán cùng thuyền vận chuyển của dân khỏi hải tặc Nam Dương qua lại, trên đất Nam Dương còn có rất nhiều thổ dân chưa được cảm hóa, coi như chúng ta không cướp đoạt đất đai của bọn họ, bọn họ cũng tới cướp đoạt tiền tài vật chất của chúng ta cùng dân chúng, chỉ có một quân đội lớn hùng mạnh mới có thể bảo vệ dân di cư ở phần biển bên ngoài được an toàn.

Dừng một chút, Phạm Ninh lại nói:

- Sau khi thành lập đại thủy quân lớn mạnh cũng có lợi cho chúng ta đánh trận với nước Liêu, tỷ như Liêu Quốc ồ ạt xâm lấn phương nam, lúc này chúng ta có mấy chục ngàn người thủy quân ở khu vực Yến Sơn phủ, Lư Long Doanh Châu đổ bộ, cắt đứt đường lui của quân Liêu, khiến cho quân Liêu xâm phạm phương nam bị bao vây tứ phía, có phải có lợi cho quân Tống ở trên chiến trường chiến đấu hay không?

- Vi thần vẫn cho rằng mặc dù quân Liêu có ưu thế ngựa chiến, nhưng chúng ta có ưu thế thủy quân, tại sao không lợi dụng điểm mạnh này thật chu đáo?

- Chẳng hạn thêm lần nữa như chúng ta cùng Tây Hạ đối đầu, không chừng nếu không phải là ở Diên An phủ hoặc là Khánh Châu cùng người Đảng Hạng (một nhánh của dân tộc Khương, thời Bắc Tống ở Trung Quốc, đã lập nên chính quyền Tây Hạ) chiến đấu ác liệt, chúng ta hoàn toàn có thể ở trên Hoàng Hà thành lập một đại thủy quân túc trực gây rối Hưng Khánh phủ, tin tưởng ở trên mặt nước quân Liêu cùng toàn quân Tây Hạ đều không phải đối thủ của chúng ta.

Nghề đóng thuyền Đại Tống cực kỳ phát đạt, có thể nói thiên hạ không có nước nào sánh bằng, nhưng bất kể thiên tử hay các đại thần Đại Tống chưa bao giờ nghĩ tới, lợi dụng nghề đóng thuyền phát triển thành lập một đại thủy quân hùng mạnh, mà lời nói của Phạm Ninh như rẽ mây thấy mặt trời, khiến trong lòng Triệu Trinh có cảm giác thông suốt sáng tỏ.

Bất quá Triệu Trinh nghĩ tới cũng không phải là Đại Tống chủ động phá vỡ hiệp ước liên minh tấn công Liêu Quốc cùng Tây Hạ, mà là ngộ nhỡ lúc Liêu Quốc cùng Tây Hạ tiến hành tấn công Tống triều, bọn họ có thể lợi dụng thủy quân tiến đánh đường rút quân của địch.

Triệu Trinh đứng dậy đi đến bên tường, quét đất kéo ra một bức mành, trên tường một bức vẽ giang sơn Đại Tống to lớn vạn dặm xuất hiện ở trước mặt Phạm Ninh.

Triệu Trinh lấy ra một cây gỗ nhỏ đưa cho Phạm Ninh.

- Ngươi theo bản đồ nói cho trẫm.

Phạm Ninh nhận lấy cây gỗ nhìn qua bản đồ, hướng mặt bắc Liêu Đông (phía đông của sông Liêu, tức miền đông của Liêu Ninh, Trung Quốc), lại nhìn hướng phía bắc cũng chưa có, Phạm Ninh cười cười nói:

- Vi thần nói chơi chứ không có thật, bệ hạ nghe chơi thôi vậy.

Triệu Trinh cười nói:

- Ngươi mặc sức nói thoải mái, trẫm sẽ tự phân biệt.

Phạm Ninh dùng cây gỗ chỉ hướng bắc Liêu Đông.

- Vi thần đã từng thấy qua một bức bản đồ An Đông đô hộ phủ của triều Đường, ở hướng đông bắc Liêu có một con sông lớn gọi là Hắc Thủy, đồng thời cũng gọi là Hắc Long Giang, lòng sông lớn này có thể chảy thẳng đến sào huyệt của người Khiết Đan cùng người Hề.

- Mà ở Hắc Thủy ra cửa biển không xa có hai hòn đảo lớn hướng nam bắc, đảo lớn phía nam gọi là đảo người Mao, tiếp giáp lãnh thổ người Oa (người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc, thời xưa), người Oa gọi nó là Hà Di (tên tiếng Nhật là Ezo, nay là Hokkaido), nơi chỉ có một ít người bản địa sinh sống, đảo này đất đai màu mỡ, rừng rậm tươi tốt, đồng cỏ mênh mông vô tận, đông tây ngàn dặm bao la, vô cùng thích hợp chăn ngựa.

- Còn hòn đảo lớn hướng bắc, giáp với miệng biển Hắc Thủy, đảo lớn này vi thần gọi là đảo Khố Hiệt (tiếng Nhật gọi là Sakhalin), diện tích tương đương với đường đông Giang Nam, cơ hồ không người ở.

Ý của vi thần nói là, nếu như Đại Tống ở trên hai hòn đảo lớn này thành lập tòa thành căn cứ quân đội và chăn ngựa, một mặt có thể cung cấp chiến mã liên tục cho Đại Tống, ở một phương diện khác tạo điều kiện thủy quân Đại Tống tấn công phía bắc nước Liêu.

Trí tưởng tượng phong phú của Phạm Ninh khiến Triệu Trinh nghe không thể tưởng tượng được, mặc dù từ Hắc Thủy tấn công sào huyệt Liêu Quốc có phần xa xôi, nhưng nếu như có thể ở nơi đó chăn ngựa, ngược lại là một biện pháp vô cùng tốt.

Bình Luận (0)
Comment