Đại Tống thiếu ngựa bởi vì không có đất chăn, Tống triều một lòng muốn thu phục Hà Tây để lấy được một vùng đất chăn ngựa, mà Liêu Quốc ủng hộ Tây Hạ vì vậy mà làm hỏng quốc sách lấy được vùng đất Hà Tây của Đại Tống.
Nếu như Đại Tống cũng có trăm vạn con chiến mã, có quân lính hùng mạnh, quân Tống hoàn toàn có thể cùng kỵ binh Khiết Đan đánh một trận.
Triệu Trinh sở dĩ để tâm đến việc nuôi ngựa bởi vì Đại Tống đã có thuyền chuyên vận chuyển ngựa, mỗi thuyền có thể vận chuyển trăm con chiến mã, hơn nữa thuyền trên biển của Tống triều hàng năm qua lại Tuyền Châu cùng vận chuyển lương thực, đi mấy vạn dặm, hoàn toàn không sợ sóng gió dưới biển.
Giải quyết vấn đề vận tải xong, phương án thành lập căn cứ chăn ngựa của Phạm Ninh dĩ nhiên làm huyết mạch Triệu Trinh sôi sục, y lập tức ra lệnh:
- Đem tất cả bản đồ Đường triều tới đây cho trẫm.
Bên cạnh ngự thư phòng là một tòa thư viện, bên trong có vô số sách cùng bản đồ, bản đồ Đường triều lưu lại cũng có.
Chốc lát, đám thái giám ôm tới mấy chục cuốn bản đồ, bọn họ đều kinh ngạc hết sức, chưa từng thấy qua quan gia cùng đại thần nói chuyện như vậy, hai người lại quỳ xuống đất, tìm kiếm cái gì trên bản đồ vậy?
Phạm Ninh biết ý Triệu Trinh, nhưng hắn cũng lo lắng, trên bản đồ triều Đường có thể có đường Bắc Hải cùng Khố Hiệt đảo hay không?
Phạm Ninh cùng Triệu Trinh mở bản đồ tìm, lúc này Phạm Ninh trong lúc vô tình tìm được một bức bản đồ Bột Hải quốc tiến cống cho Đường triều, hắn mở bản đồ, ngạc nhiên mừng rỡ phát hiện phía trên có vẽ Khố Hiệt đảo, chẳng qua là đánh dấu làm vùng đất lạnh lẽo, không có người ở, hắn vội vàng hướng về Triệu Trinh nói:
- Bệ hạ, thần tìm được rồi.
Triệu Trinh liền vội vàng đứng lên, mở bản đồ ra, Phạm Ninh chỉ phía bắc Khố Hiệt đảo nói:
- Đảo lớn bên ngoài vùng biển Hắc Thủy Khẩu Bắc chính là nó, Khố Hiệt đảo, trước mắt vẫn thuộc về đảo không người.
Triệu Trinh nhìn chăm chú hồi lâu, thở dài nói:
- Địa phương không tệ, đáng tiếc quá xa xôi, chỉ sợ chiến mã ở trên thuyền đi đường dài vận chuyển chịu không nổi.
Phạm Ninh cũng phát hiện Triệu Trinh đối với căn cứ chăn ngựa cảm thấy hứng thú hơn, tạm thời vẫn không cân nhắc tới đường thủy tấn công Liêu Quốc.
Thật ra thì tấn công Liêu Quốc thì không gấp, chỉ cần có thể ở đường Bắc Hải cùng đảo Khố Hiệt có chỗ đứng vững chắc, tương lai tấn công nước Liêu tự nhiên sẽ nước chảy thành sông.
Phạm Ninh cũng không đề cập đến chuyện dùng đường thủy tấn cung nước Liêu, khẩn cấp trước mắt bây giờ là để cho Đại Tống chiếm lĩnh đường Bắc Hải cùng đải Khố Hiệt, Nhật Bản phải đến giữa thời kỳ nhà Minh cuối thế kỷ mười sáu, do gia tộc Matsumae vượt biển tiến về phía đảo Bắc Hải, lúc này đường Bắc Hải còn là đất vô chủ, số ít thổ dân sinh sống, hoàn toàn thích hợp cho Đại Tống chăn ngựa.
Bắc Hải đảo: đảo Hokkaido, một trong bốn đảo lớn nhất của Nhật Bản
Phạm Ninh khẽ nói:
- Vi thần đề nghị có thể vận dụng phương pháp vận chuyển đường thủy, thiết lập trung chuyển (tương tự như trạm trung chuyển xe buýt) chuyển giao ngựa.
Hắn chỉ đảo Tế Châu* trên bản đồ.
- Đảo lớn này gọi là Đam La đảo**, không thuộc về Tân La, chu vi hơn ngàn dặm, cũng có thể chăn ngựa, vô cùng thích hợp làm trạm trung chuyển chiến mã, trước mắt trên đảo có một nước nhỏ gọi là Đam La quốc. Dân số không đến vạn người, Đại Tống có thể tiêu diệt, đem dân số dời đến Trung Nguyên.
* Tế Châu đảo: đảo Jeju, Hàn Quốc
**Đam La đảo: Hàn Quốc gọi là đảo Tamra.
Như vậy, Đam La đảo liền trở thành trạm trung chuyển chiến mã của Đại Tống, từ phía bắc Mao Nhân đảo chuyển vận chiến mã đến Đam La đảo, chiến mã có thể ở trên đảo trung chuyển nghỉ ngơi, lại từ Đam La đảo vận chuyển đến Đại Tống, một năm qua Đại Tống đạt được hai ba trăm ngàn con chiến mã hoàn toàn không có vấn đề.
Lời nói Phạm Ninh khiến cho Triệu Trinh không đè nén được hưng phấn trong lòng, y ở trong ngự thư phòng đi qua đi lại, nói với Phạm Ninh:
- Nói tiếp.
- Vi thần đề nghị trước tiên chiếm cứ Đam La đảo, sau đó thủy quân lấy Đam La đảo làm cơ sở lên bắc, chiếm lĩnh đảo Mao Nhân, lợi dụng Oa Quốc tiến hành bổ sung lương thực vật liệu, cũng có thể chiêu mộ nhân công Oa Quốc mở rộng đảo Mao Nhân, hơn mười năm sau, chờ Đại Tống ở Mao Nhân đảo có vị trí đứng hoàn toàn vững chãi, lần nữa vươn ra bắc chiếm giữ đảo Khố Hiệt, ở trên đảo Khố Hiệt tiếp tục chăn ngựa nuôi dê.
Có biển cả ngăn cản, người Khiết Đan cũng không cách nào xâm phạm phá hoại, vi thần phỏng đoán, hai mươi năm sau, Đại Tống cũng có trăm vạn con chiến mã, thu phục U Châu trong tầm tay.
Triệu Trinh đã kích động đến khó mà kiềm chế, y biết thời cơ tấn công nước Liêu vẫn chưa được thích hợp, một khi nói ra, tất nhiên sẽ bị văn võ triều đình phản đối, dù gì hiệp ước Thiền Uyên mang lại cho Đại Tống hơn bốn mươi năm hòa bình, sẽ không có ai tùy tiện phá bỏ minh ước này.
Nhưng thành lập căn cứ chăn ngựa không giống vậy, đây là sản nghiệp triều đình Đại Tống lập ra, có trung gian Đam La đảo làm trung chuyển lại có nghề đóng thuyền Đại Tống lớn mạnh cùng thuyền trên biển xa làm bảo đảm. Hoàn toàn có thể thi hành.
Lại lợi dụng qua lại với Tân La cùng mua bán lương thực vật liệu với Nhật Bản coi như bổ sung hậu cần, Triệu Trinh cảm thấy chỉ cần chuẩn bị hai ba năm, phương án này liền có thể thi hành.
Nghĩ tới đây, Triệu Trinh nói với Phạm Ninh:
- Trẫm cho ngươi ba ngày, viết cặn kẽ cho trẫm một phần phương án khả thi, một khi trẫm hài lòng phương án này, trẫm nhất định có trọng thưởng.
- Tạ bệ hạ! Vi thần lập tức trở về chuẩn bị.
Mặc dù lời bàn luận của Phạm Ninh khiến trong lòng Triệu Trinh khiếp sợ, y cũng rất muốn biết Phạm Ninh tại sao lại hiểu biết nhiều như vậy, nhưng bây giờ y tạm thời cũng không lo được nhiều như vậy.
Triệu Trinh từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm kim bài đưa cho Phạm Ninh.
- Đây là kim bài miễn triệu của trẫm, có tấm kim bài này người có thể tùy thời vào cung không cần bẩm báo.
Phạm Ninh nhận lấy kim bài, khom người hành lễ.
- Bệ hạ yêu thích, vi thần vô cùng cảm kích, vi thần cáo từ.
Phạm Ninh đi, Triệu Trinh một mình đứng trước địa đồ thật lâu, đưa mắt nhìn hướng đông bắc, suy nghĩ của y đã sớm vượt qua con sóng lớn vạn trùng biển khơi, đi tìm thảo nguyên mênh mông vô tận kia, y tựa như nhìn thấy triệu con chiến mã đang lao nhanh trên thảo nguyên, từ đây ra sức chiến đấu làm Đại Tống lớn mạnh.
Trên thế gian không có tường nào gió không lọt qua được. Chuyện Phạm Ninh được thiên tử triệu kiến và ban cho kim bài miễn triệu rất nhanh đã bí mật truyền ra, khiến cho rất nhiều quan lại quyền quý đều cảm thấy khiếp sợ. Mọi người đều biết Phạm Ninh là một thần đồng hiếm thấy. Cho dù không phải là đệ tử thư hương, nhưng cũng có thể đạt được vị trí đứng đầu trong khoa thi.
Nhưng thần đồng ngàn vạn người, vì sao chỉ có duy nhất Phạm Ninh lọt vào mắt xanh của thiên tử? Điều này khiến nhiều người suy nghĩ trăm lần cũng không tìm ra đáp án.
Tuy nhiên cũng có người đoán ra một chút manh mối, rằng chuyện này có liên quan đến câu trả lời của Phạm Ninh tại vòng thi vấn đáp. Thí dụ như Thiên tử rất có hứng thú đối với đề nghị của Phạm Ninh về việc kinh doanh đảo Lưu Cầu, nên đã thành lập nên huyện Bành Hồ, bước tiếp theo sẽ di chuyển lưu dân nghèo đến đảo Lưu Cầu định cư.