Lại như khi trả lời, Phạm Ninh có nhắc tới cây bông, khiến Thiên tử cảm thấy vô cùng hứng thú, liền phái quan viên đi Cao Xương gieo trồng cây bông. Một số quan viên lão thành theo đó đoán được, liền bắt đầu chú ý tới những ý tưởng kỳ quái của Phạm Ninh.
Đêm đến, Phạm Ninh tại trước cửa viện cũ của Tào gia múa bút thành văn, soạn Chín sách lược hưng nghiệp tại hải ngoại (Hải ngoại hưng nghiệp cửu sách), dâng lên Thiên tử Triệu Trinh, bao gồm: phần thượng, phần trung, và phần hạ.
Hắn hiện tại đang viết phần thượng, chủ yếu đề cập việc thiết lập căn cứ hải ngoại nuôi ngựa ở đảo Mao Nhân và đảo Sakhalin. Đảo Đam La, sau này là đảo Jeju – Hàn Quốc, khiến chiến mã miễn được một quãng đường biển xa xôi.
Đảo Mao Nhân, sau này là Hokkaido, hiện tại chủ yếu là rừng rậm và thảo nguyên bao trùm, chỉ có dân thổ địa là người Ainu sinh sống, chứ chưa thuộc về lãnh thổ Nhật Bản. Nơi đó khí hậu ôn hòa, mùa hè mát mẻ, mùa đông lạnh giá, bãi cỏ rộng lớn, tươi tốt, cực kỳ thích hợp nuôi dưỡng chiến mã.
Hơn nữa thuyền do Liêu quốc chế tạo chất lượng cực kỳ kém, căn bản không thể vượt biển tác chiến. Hoàng thất Nhật Bản cùng gia tộc Nhiếp quan mâu thuẫn gay gắt đã mấy trăm năm, hoàn toàn không rảnh quản chuyện bên ngoài. Mãi cho đến thời Chiến quốc, Minh triều trung kỳ, hậu kỳ, đại gia tộc Honshu mới bắt đầu vượt biển ra Bắc.
Cuối cùng mãi cho đến Duy Tân Minh trị, Nhật Bản mới bắt đầu di dân với quy mô lớn đến đảo Bắc Hải Đạo, chính thức đặt nền móng tại Bắc Hải Đạo.
Bây giờ, đảo Mao Nhân trên cơ bản vẫn là lãnh thổ vô chủ, Tống triều chiếm lĩnh nơi đó làm căn cứ chăn ngựa hoàn toàn không có bất kì vấn đề gì.
Bước đầu tiên đương nhiên là tra xét tình huống, phái một đội tàu giả danh thương lái đến Tân La và Nhật Bản, dò xét tình trạng đảo Đam La và Mao Nhân, làm quen với tình trạng thủy văn trên biển, từ đó tìm ra tuyến đường thủy thích hợp. Công việc này cần ít nhất hai đến ba năm.
Tuy nhiên, Phạm Ninh vẫn hy vọng trước mùa thu năm sau, triều đình có thể thu lấy đảo Đam La, làm cơ sở cho bước tiếp theo tiến đến đảo Mao Nhân.
Bên tay trái Phạm Ninh có một tấm bản đồ do hắn tự phác thảo, bao gồm bán đảo Sơn Đông, bán đảo Liêu Đông, bán đảo Triều Tiên, đảo Tế Châu, đảo Đối Mã, quần đảo Nhật Bản, Bắc Hải Đạo, cùng đảo Khố Hiệp. Mặc dù chỉ là hình dáng tượng trưng, nhưng một số điểm mấu chốt đã được hắn đánh dấu.
Phạm Ninh còn tự tìm ra một tuyến đường, bắt đầu từ sông Trường Giang, qua đảo Đam La, đến Đối Mã, lại dọc theo ven biển phía Bắc Nhật Bản, cuối cùng đến Bắc Hải Đạo. Trung gian có không ít địa điểm tiếp tế, tỷ như đảo Oki, đảo Sado, … vân vân, đều có thể thành lập các cảng tránh gió và nơi tiếp tế.
Kỳ thật Phạm Ninh cân nhắc nhiều đến việc lợi dụng đường thủy tấn công Liêu quốc. Chẳng hạn như, tại thời điểm kỵ binh nhà Tống tiến quân lên phía Bắc với quy mô lớn, một nhánh thủy quân sẽ bất ngờ đánh chiếm hành lang Liêu Tây, chặt đứt liên hệ giữa Liêu Đông và U Châu.
Nhưng Phạm Ninh cũng biết trước mắt Thiên tử Triệu Trinh không có dũng khí phát động chiến tranh với Liêu quốc, hắn đối với việc xây dựng căn cứ chăn ngựa càng cảm thấy hứng thú hơn. Chỉ có thể trông chờ vào hùng tâm tráng khí của Tống Thần Tông sau khi lên ngôi, mới có thể tính tiếp.
- Đành vậy!
Phạm Ninh thở dài, lẩm bẩm.
- Trước cứ dùng hai mươi năm tới để thành lập căn cứ hải ngoại đi.
Lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa:
- Ai đó?
Tiểu Đông từ trong phòng chạy ra tiếp đón.
Cửa vừa mở, liền nghe Tiểu Đông kinh sợ nói:
- Nô tỳ tham kiến lão gia!
Phạm Ninh thấy kỳ quái, đặt bút xuống, đi tới cửa hỏi:
- Tiểu Đông, là ai thế?
- Là ta!
Không đợi Tiểu Đông mở miệng, từ cửa viện liền truyền đến thanh âm của Chu Nguyên Phong:
- Ta đến xem tiểu tử yêu nghiệt nhà ngươi.
Phạm Ninh không kìm nổi cười, đi vào sân cười nói:
- Ba đầu sáu tay cháu còn không có, nói gì đến hai chữ "yêu nghiệt"?
Chu Nguyên Phong đi vào cửa chính, tức giận nói:
- Lão gia tử Tào gia mừng thọ, đặc biệt bảo ta đến đưa thiệp mời cho cháu, lại còn là tấm thứ mười bảy, ta thế nhưng cũng chỉ được tấm thứ chín mươi tám. Tại sao lại nhất bên trọng, nhất bên khinh như thế chứ?
Phạm Ninh cảm thấy có chút kỳ quái, mừng thọ Tào lão gia tử, vì sao lại mời mình?
- Cháu cũng không rõ, cháu với Tào gia không có quan hệ, chẳng qua cùng Tào Thi có chút giao hảo, nhưng cũng không tính là thân thiết, vì sao lại coi trọng cháu như thế?
- Cháu muốn biết đáp án sao? Trước hết mời ta ly trà, rồi ta nói cho cháu biết.
Phạm Ninh cười ha ha:
- Lão gia tử mời vào, Tiểu Đông, mau dâng trà.
- Vâng! Xong ngay đây!
Tiểu Đông lên tiếng đáp ứng.
Chu Nguyên Phong theo Phạm Ninh vào thư phòng. Phạm Ninh mời ông ngồi xuống, nhanh chóng dọn qua bàn học.
Chu Nguyên Phong nhìn Tiểu Đông đun trà trong viện, trong lòng âm thầm buồn cười. Chu Bội nói với mình, nó muốn nha đầu kia, không nghĩ tới lại an bài ở chỗ của Phạm Ninh. Tâm tư tôn nữ của mình, quả thực là con rận trên cái đầu trọc, rõ ràng như vậy.
Chu Nguyên Phong vừa đánh giá phòng, vừa cười nói:
- Nghe nói cháu tự mình mua trạch viện rồi.
- Vâng! Là một căn nhà tám mẫu, ở ngoại thành Phi Vân Kiều bên kia, qua mấy ngày nữa liền chuyển đến.
Phạm Ninh bẩm báo chi tiết.
Chu Nguyên Phong thở dài:
- Sớm biết cháu muốn mua nhà, ta cũng đã không nhiều chuyện.
Phạm Ninh khó hiểu:
- Lời này của ông là có ý gì ạ?
- Viện tử cháu đang ở, thật ra là ta mua lại. Vốn định về sau tặng cho cháu, không nghĩ đến cháu đã mua điền trạch, khiến ta làm việc vô ích rồi.
Phạm Ninh nhất thời kinh ngạc vui mừng:
- Vậy tặng cháu là được rồi, cháu không chê nhiều thêm một chỗ ở đâu.
Chu Nguyên Phong lắc đầu:
- Ta quyết định cho Chu Bội rồi, cháu tự mình thương lượng với nó, xem nó có đồng ý nhượng lại cho không.
Lúc này, Tiểu Đông bưng hai ly trà tiến vào. Chu Nguyên Phong cầm chén trà lên cười nói:
- Chiều qua cháu được Thiên tử triệu kiến à.
- Sao ông biết được?
- Ta sao có thể không biết. Chuyện này được thượng tầng trong kinh thành truyền ra, gây ra chấn động rất lớn đấy. Đây cũng chính là nguyên nhân Tào lão gia tử đưa cháu thiệp mời.
Phạm Ninh gãi gáy, cảm thấy khó hiểu nói:
- Thiên tử triệu kiến thần tử cũng đâu phải đại sự gì. Cháu thấy chỉ mỗi chuyện nhỏ này sao có thể gây chấn động gì chứ.
- Mấu chốt là kim bài miễn triệu. Cháu thật sự không hiểu tầm quan trọng của nó sao?
Phạm Ninh lấy kim bài ra, đặt lên bàn:
- Nó có gì quan trọng?
Chu Nguyên Phong thở dài một tiếng nói:
- Loại kim bài miễn triệu này, từ lúc Thiên tử đăng cơ tới nay chỉ xuất ra bốn cái. Một là cho Triệu Tông Thực, sau đó lại thu hồi. Hai là cho ông nội cháu, đến năm Khánh Lịch thứ sáu cũng thu lại. Cái thứ ba năm trước cho Địch Thanh. Cái thứ tư chính là khối này của cháu đó.
- Trên thực tế, hiện tại chỉ có cháu và Địch Thanh có kim bài miễn triệu – không cần được tuyên triệu cũng có thể trực tiếp tiến cung. Cháu nói có thể không gây chấn động không?