Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 400 - Chương 399

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 399
 

Phạm Ninh đứng trên góc độ người khác nghĩ, Thiên tử nếu đồng ý ban cho mình kim bài trọng yếu như vậy, chứng minh y đối với phương án xây dựng căn cứ chăn ngựa của mình thật tâm tán thành sao?

Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng hắn bắt đầu nổi lên, hắn hướng về Chu Nguyên Phong cười nói:

- Lão gia tử và Tây Hạ hoặc là Liêu quốc có buôn bán qua lại không?

Chu Nguyên Phong không rõ ý tứ của hắn, bèn gật đầu:

- Ta cùng thương nhân Tây Hạ bên kia từng có giao dịch. Ta đem lương thực vận chuyển đến Diên An phủ giao cho quân đội, từ một số thương nhân Tây Hạ nơi đó mua trâu và da dê, lại chở về Trung Nguyên, thu lợi khá phong phú.

- Đây là buôn lậu đó!

- Đương nhiên là buôn lậu. Tây Hạ nghiêm cấm bán trâu ngựa sang Đại Tống. Nhưng Tây Hạ thiếu thốn vật tư, bị phụ thuộc rất nhiều vào vật tư của Đại Tống. Biên giới Tống Hạ dài đến cả mấy ngàn dặm, căn bản là khó lòng phòng bị. Thậm chí biên quân hai nước cũng tham gia buôn lậu. Tống triều chủ yếu nhập khẩu ngựa, lạc đà, trâu, da dê, dược liệu, muối, vân vân. Tây Hạ thì nhập lụa, hương dược, gốm sứ, đồ sơn mài, lá chè. Hai nước buôn lậu với quy mô rất lớn.

Nói đến đây, Chu Nguyên Phong kỳ quái hỏi:

- Cháu hỏi chuyện này làm gì?

Phạm Ninh thản nhiên nói:

- Ông có biết vì sao Thiên tử ban cho cháu kim bài miễn triệu không?

- Đây chính là nguyên nhân hôm nay ta đến tìm cháu. Ta rất tò mò.

- Là lão gia tử người muốn biết, hay là người khác muốn biết?

Chu Nguyên Phong trầm mặc chốc lát nói:

- Là Triệu Tông Thực muốn biết.

Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, cười nói:

- Cháu giúp Đại Tống tìm một mảnh đất có thể nuôi dưỡng trăm vạn chiến mã.

Chu Nguyên Phong ngạc nhiên, một lúc sau lắc đầu nói:

- Nơi chăn ngựa chắc chắn phải là phương bắc. Ta không nghĩ ra Đại Tống còn có chỗ nào có thể làm nơi chăn ngựa.

Phạm Ninh thản nhiên nói:

- Chỗ chăn ngựa này là ở hải ngoại.

Chu Nguyên Phong không phản bác được, ông thở dài nói:

- Ta còn nghĩ muốn hỏi cháu có cơ hội làm buôn bán gì không, kết quả phát hiện địa phương kia thật quá xa rồi.

- Cơ hội làm buôn bán đương nhiên là có, hơn nữa không phải lớn bình thường. Nếu Chu gia có thể nhận được một phần, có thể thu được vạn quan tiền lời.

Chu Nguyên Phong tinh thần rung lên:

- Mau nói cho ta nghe chút, là cơ hội gì?

Một là chuẩn bị ngựa giống. Nếu như có thể đem ngựa Đột Quyết tốt nhất Mạc Bắc về làm giống, sau đó lựa thời cơ dâng lên triều đình, Chu gia có thể nhận được một chút ban ơn cho mấy đời con cháu về sau làm buôn bán lớn, vận tải trên biển.

Phạm Ninh còn muốn nói thêm một câu, Chu gia còn có thể có cơ hội tại hải ngoại độc lập kiến quốc, nhưng hắn ngừng lại. Câu này quá mức đại nghịch bất đạo, hiện tại tuyệt đối không thể nói ra.

Chu Nguyên Phong tuy rằng chưa hoàn toàn hiểu ý tứ của Phạm Ninh, nhưng ông biết lời nói của Phạm Ninh thường không sai. Chu Nguyên Phong lại hỏi:

- Nhất định phải ngựa Đột Quyết, Hà Khúc không được sao?

Trước mắt, ngựa của Đại Tống chủ yếu là ngựa Hà Khúc ở Lâm Thao, sông Hoàng Hà. Loài ngựa này thích hợp dùng để kéo xe, và cưỡi phổ thông, không thích hợp làm ngựa chiến.

So ra, ngựa Đột Quyết ở thảo nguyên Mạc Bắc càng thích hợp làm chiến mã hơn. Trong sách triều đại nhà Đường có giới thiệu:

- Ngựa Đột Quyết tài nghệ tuyệt luân, gân cốt hợp cách, có thể đi xa, dùng để đi săn thì không gì sánh được.

Đương nhiên, loại chiến mã này tại các thời điểm khác nhau tên gọi cũng bất đồng. Thời Tần Hán, nó được gọi là ngựa Hung Nô, thời Tùy Đường là Đột Quyết, thời Tống Nguyên là ngựa Mông Cổ, được sử dụng cho đến ngày nay.

Phạm Ninh lắc đầu:

- Nếu là ngựa Hà Khúc, vậy không phải là quá dễ sao, cũng không thể hiện được chút công lao gì. Nếu như có thể đưa ra trên trăm thớt ngựa giống Đột Quyết, Chu gia ở Khánh Châu, Hà Đông lại tìm ra một bãi cỏ để chăn ngựa. Cháu cam đoan trong vòng ba năm, mấy trăm thớt ngựa giống này nhất định sẽ trở thành bảo bối, khiến Thiên tử mừng rỡ như điên.

Chu Nguyên Phong trầm tư thật lâu sau nói:

- Ngựa từ Tây Hạ tiến cống cho Đại Tống, đều là giống ngựa của Tây Hạ, không phải là ngựa Đột Quyết. Từ Tây Hạ mua ngựa Đột Quyết không khó, nhưng mấu chốt là đưa ngựa từ Tây Hạ đến Tống Triều, chỉ có thể buôn lậu thông qua quân đội. Một thớt ngựa cũng phải ít nhất mấy trăm đồng, đây là muốn tiêu cả gia tài đó. Cũng được, ta có thể thử một lần!

Chu Nguyên Phong liền đứng dậy cáo từ, Phạm Ninh đưa ông ra sân, dặn dò:

- Việc này quan hệ trọng đại, ông có thể nói cho Triệu Tông Thực nhưng không thể nói cho kẻ thứ hai.

Chu Nguyên Phong thản nhiên cười nói:

- Trong lòng ta hiểu rõ. Với Triệu Tông Thực ta cũng không đề cập đến việc chăn ngựa, chỉ nói chuyện buôn bán. Ngay cả hai chữ cơ mật "Ngựa giống", trừ ta và cháu, tuyệt sẽ không để người thứ ba biết.

- Triệu Tông Thực và Tào gia có liên quan sao?

Chu Nguyên Phong gật gật đầu:

- Ta thấy y và Tào gia là cùng một phe. Vợ y Cao thị là đích chất nữ của Tào Hoàng hậu. Cho nên, ngày mốt Tào thị cử hành lễ mừng thọ, Triệu Tông Thực nhất định phải đi, ngày đó đối với y rất trọng yếu.

Phạm Ninh chợt nhớ tới Cao thị, vợ của Triệu Tông Thực, không phải là mẫu thân của Tống Thần Tông Triệu Húc, Cao Thái Hậu trứ danh trong lịch sử sao? Triệu Húc lúc này hẳn là đã ra đời rồi, đại khái khoảng hai tuổi đi. Có thời gian, mình cũng nên đi thăm nó chút.

Phạm Ninh trầm ngâm một lát nói:

- Thỉnh cầu lão gia tử thay cháu hẹn Triệu Tông Thực. Ngày mai, cháu mời y dùng cơm ở tửu lâu Thiên Nhiên Cư đối diện trường Thái Học, cháu ở lầu hai chờ y.

- Cần ta đi cùng không?

Phạm Ninh lắc đầu:

- Không cần, cháu muốn tự mình nhờ vả y một chút chuyện, sau sẽ nói lại cho ông. Trước hết ông cứ chuẩn bị chuyện chiến mã đi. Đúng rồi! Chu Bội bên kia cũng đừng nói.

Chu Nguyên Phong bụng dạ khá rộng lượng, ông biết rằng Phạm Ninh sợ mình hiểu lầm, mới nhờ ông giúp hắn hẹn Triệu Tông Thực, đây thực sự là biểu hiện tín nhiệm đối với ông.

Chu Nguyên Phong cười ha ha:

- Được rồi. Sáng mai, ta cho người đưa thư cho y. Chu Bội bên kia, ta đoán chừng ngày mai nó sẽ đến tìm cháu.

***

Chu Nguyên Phong nói không sai chút nào, Phạm Ninh đang ngủ thì bị Tiểu Đông đánh thức:

- Tiểu quan nhân mau tỉnh, thất cô nương đến, đang ở trong viện chờ người.

Thất cô nương chính là Chu Bội, Phạm Ninh mất nửa ngày mới phản ứng ra. Hắn mơ mơ màng màng ngồi dậy, lại ngây người mất nửa ngày mới hỏi:

- Đang là giờ nào rồi?

- Phỏng chừng còn một khắc nữa là đến giờ Thìn rồi.

- Khó trách ta thấy buồn ngủ như vậy.

Phạm Ninh ngáp dài một tiếng, nhìn Tiểu Đông, có chút oán giận:

- Chưa đến giờ cũng đánh thức ta.

Lúc này, Chu Bội đang trừng mắt trong viện lên tiếng:

- Phạm A Ngốc, huynh cứ tiếp tục ngủ đi, ta tiếp tục đứng đợi thêm hai canh giờ nữa cũng không sao.

Một tiếng Phạm A Ngốc làm Phạm Ninh liên tưởng đến đồng môn cũ Chu Bội, tiểu nương tử cầm kiếm hung ác ngày ấy khi nào thì trở nên ôn nhu như vậy chứ?

- Để lão nhân gia người đứng đợi trong viện, thật ngại quá ạ.

Bình Luận (0)
Comment