Phạm Ninh vẫn còn ngái ngủ đứng lên, mặc quần áo, tiện tay búi tóc, chân kéo lê giầy bước ra. Chỉ thấy Chu Bội đứng trong sân, vẻ mặt bất mãn trừng hắn.
Phạm Ninh không kìm được, lại ngáp dài:
- Chu Bội, muội đến sớm vậy, đến từ lúc nào thế?
- Ai lại giống cái đồ lười biếng nhà huynh. Đã là quan rồi mà còn ngủ thẳng đến giờ Thìn mới dậy. Hằng ngày, cha ta canh năm đã rời giường, mười mấy năm, ngày nào cũng như thế.
- Ta còn trẻ, cần ngủ nhiều để lấy sức! – Phạm Ninh vừa ngáp vừa nói.
Chu Bội thấy bộ dáng chật vật của hắn, y phục cũng mặc ngược, không kìm nổi cười ra tiếng:
- Xùy…
Tiểu Đông cũng phát hiện ra Phạm Ninh mặc ngược áo, vụng trộm ở phía sau che miệng cười không ngừng.
Chu Bội nhịn cười nói:
- Tiểu Đông, mau giúp hắn rửa mặt, chải đầu, rồi thay y phục.
Phạm Ninh lúc này mới phát hiện mình mặc ngược y phục. Hắn gãi đầu, ngượng ngùng cười:
- Kỳ thật y phục này của ta cũng có thể mặc ngược đó.
Rửa mặt, chải đầu, thay quần áo xong xuôi, Phạm Ninh ngồi trước bàn ăn sáng. Hôm nay có mỳ thịt băm, Chu Bội giúp hắn lấy thêm một thìa thịt băm:
- Mau ăn đi!
Còn nàng ta lại lấy một cái bánh nướng chậm rãi ăn:
- Nghe nói hôm trước huynh rất oai phong, giảng giải về tình huống ở hải ngoại trước mặt Quan gia, không ngờ còn được ban thưởng kim bài miễn triệu. Ta cảm thấy thật kỳ quái, huynh từ lúc nào đi qua hải ngoại chứ?
Phạm Ninh biết tin tức của nàng ta là từ phụ thân của nàng ta mà ra, so với Chu Nguyên Phong còn kỹ lưỡng hơn. Tuy nhiên, Phạm Ninh đã có chuẩn bị, cho mọi người lý do tại sao mình biết việc này.
Hắn vừa nhồm nhoàm nhai, vừa nói qua loa:
- Việc này chỉ cần có tâm là có thể nghe được. Muội quên là ta từng đi Minh Châu du học một tháng sao? Ta tại nơi đó tiếp xúc với người chèo thuyền và thương nhân, nghe họ kể những trải nghiệm, những điều mắt thấy tai nghe của họ tại hải ngoại, lại lưu tâm sửa sang lại một chút, tỉ mỉ xác thực lại là có thể tin rồi.
- Vậy huynh nói cho ta nghe một chút đi, hải ngoại có gì chơi vui, chỗ nào ăn ngon?
- Hải ngoại có rất nhiều lục địa hoang vắng, rất nhiều nơi so với Đại Tống của chúng ta lớn hơn vô số lần. Nơi đó có đủ loại rau dưa và trái cây mà chúng ta chưa bao giờ thấy qua, tỷ như dâu tây, cây ngô, khoai lang, bí đỏ, lá cây thuốc lá, vân vân. Khoai lang là một loại lương thực vô cùng tốt, một mẫu có thể thu hoạch hơn mười thạch, ngay cả nơi đất đai cằn cỗi cũng có thể gieo trồng. Có nó, nạn đói cũng không còn đáng sợ nữa.
- Tốt như vậy, đã có người thấy qua, tại sao không lấy về gieo trồng chứ?
- Ta cũng chỉ nghe thuyền viên nói qua, không biết thật hay giả, vậy nên liền động viên Thiên tử tìm kiếm trên các đại lục đó các giống kỳ dưa dị quả, khuếch trương lãnh thổ Đại Tống. Đó là lý do Thiên tử ban thưởng cho ta kim bài miễn triệu, để ta thường xuyên tiến cung nói cho ngài nghe về sự tình ở hải ngoại.
Chu Bội lắc đầu:
- Ta cảm thấy huynh không nói thật. Ở Minh Châu một tháng, sao có thể hiểu biết nhiều như vậy?
Phạm Ninh ha ha cười:
- Kỳ thật là một đạo sĩ vân du tứ phương nói cho ta biết đấy. Muội không tin ta cũng không có cách nào. Đi thôi, chúng ta chuẩn bị xuất phát.
***
Chu Bội dĩ nhiên là đi giúp Phạm Ninh thu dọn phòng mới. Mua sắm đồ vật cũng không khó, mấu chốt là có hai nơi cần phải sửa sang lại.
Một chỗ là. Nàng vốn muốn dùng khối đá Thúy Vân Đỉnh kia để làm tường, nhưng nó có chút bé, không đủ dùng. Còn không bằng đem khối Thúy Vân sửa lại thành bồn hoa đặt trước trung đình trong rừng mai.
Phạm Ninh nghe ý kiến của Chu Bội, liền quyết định lại đi tìm khối đá khác. Cuối cùng vẫn là Trần chưởng quỹ của cửa hàng vật liệu Bảo Tài giúp hắn tìm được một khối đá hoa cương màu xanh tại một ngôi nhà cũ ở vùng nông thôn huyện Khâu Phong, cao tới một trượng hai, rộng chừng hai trượng.
Tường viện đương nhiên không thể chỉ đẽo một khối đá mà thành, thường phải dùng ba đến bốn tảng đá ghép lại với nhau. Phía trước tường chính là dùng bốn khối linh bích thạch ghép thành.
Phạm Ninh bỏ ra năm trăm lượng mua khối đá này. Lại dùng thuyền vận chuyển đến kinh thành, từ cầu Phi Vân đưa thẳng lên bờ. Tảng đá này chạng vạng hôm qua đã đến, sáng sớm hôm nay bắt đầu thi công. Chu Bội hôm nay đến phụ trách trông coi việc thi công.
Cái còn lại cần sửa cũng là do cửa hàng vật liệu Bảo Tài đề xuất. Phía bắc căn nhà, chỗ dãy phòng ở cho hạ nhân, mở thêm một cửa bên hông, sau đó xây dựng một bến thuyền tư nhân.
Bình thường quan phủ không cho phép mở bên thuyền tư nhân trên đường sông vận chuyển lương thực. Nhưng đối với sông Biện và sông Thái thì có thể, điều kiện tiên quyết là không được ảnh hưởng tới vận tải đường thủy.
Mặt sau nhà Phạm Ninh là sông Thái, vừa lúc có một vũng nước trũng. Kỳ thật, vũng nước này là do năm đó Dương gia làm để chuẩn bị mở bến thuyền, nhưng không biết tại sao lại bỏ ngang giữa chừng.
Công trình này liền để khoán cho cửa hàng vật liệu Bảo Tài làm. Họ sẽ phụ trách đi huyện nha xin phép, sau đó tiến hành thi công, gồm xây tường, lát đường, đắp đê. Tính ra tổng cộng ít nhất cũng phải tốn một ngàn lượng.
Phạm Ninh vốn có hai vạn bốn ngàn lượng, mua viện tử đã xài hết mười tám ngàn lượng, hơn nữa mua đá làm tường, mở bến thuyền, mua đồ dung trong nhà, khoản này khoản kia cộng lại, hiện tại trong tay hắn chỉ còn hơn ba ngàn lượng.
Tuy rằng hắn còn có một cửa hàng đá quý, nhưng cửa hàng còn phải khai thác, phát triển đá Thọ Sơn, trong vòng ít nhất ba năm không thể chia lợi nhuận. Hiện tại, Phạm Ninh thực có một chút cảm giác miệng ăn núi lở.
Một buổi sáng, Phạm Ninh ngồi an vị trong phòng, tự hỏi làm thế nào để lợi dụng những kiến thức mà mình biết trước để kiếm lại một khoản tiền.
Giữa trưa, Phạm Ninh đi vào tửu lâu Thiên Nhiên Cư đối diện cổng chính trường Thái Học. Hắn đã tới đây vài lần, tiểu nhị cũng quen mặt hắn:
- A! Phạm quan nhân đến ăn cơm trưa ạ?
Phạm Ninh chỉ lầu hai, cười nói:
- Mời một người bạn tới dùng cơm. Giúp ta tìm một vị trí gần cửa sổ trên lầu hai.
- Được ạ! Quan nhân, mời đi theo tiểu nhân.
Tiểu nhị nhiệt tình mời Phạm Ninh lên lầu hai. Khách nhân trong quán rượu không nhiều cũng không ít, đại khái ngồi hết phân nửa quán. Vị trí gần cửa sổ trên lầu hai không lớn, chỉ thích hợp hai người ngồi, mà nhóm Thái học sinh đều thích đi theo nhóm đến, cũng vì lý do này mà vị trí gần cửa sổ cơ bản đều trống không.
Phạm Ninh đến bàn mình thường ngồi, ngồi xuống. Nơi này gần cửa sổ, lại ở trong góc, lời nói không dễ bị người ngoài nghe thấy, là nơi nói chuyện tốt nhất.
Lầu ba mặc dù có nhã phòng. Nhưng trên thực tế, trong nhã phòng căn bản không có cách âm. Hơn nữa, loại tửu lâu nhỏ này chính là dùng một tấm ván gỗ ngăn cách. Bên trong nhã gian nói chuyện, cách vách sẽ nghe được rõ ràng, còn không bằng ngồi tại lầu hai.
Phạm Ninh vừa mới ngồi xuống, ngẩng đầu, liền thấy Triệu Tông Thực đang bước lên bậc thang đi tới.
Trên danh nghĩa, Triệu Tông Thực là Thái học sinh, nhưng trên thực tế y cũng không hề đi học tại trường Thái học, hoặc có thể nói số thời gian y có mặt ở trường Thái học là vô cùng ít, đối với y, trường Thái học chỉ là một sân đài để y giao thiệp mà thôi.