Triệu Tông Thực quả thật vô cùng chấn động, vẫn ngồi nguyên chỗ không nhúc nhích, chìm vào trầm tư.
Phạm Ninh trầm mặc một lát rồi lại nói:
- Còn một việc nữa ta muốn nói cho huynh biết, sau này ta sẽ thông qua Chu gia mà ủng hộ huynh, trong những trường hợp công khai, ta và huynh sẽ chỉ như người qua đường, đó là vì tốt cho huynh, chúng ta không thể để cho Thiên tử hiểu lầm, huynh vì khối kim bài miễn triệu kia nên mới cố hết sức lực.
Triệu Tông Thực còn đang chìm trong suy nghĩ tự vấn bản thân, Phạm Ninh cũng không cắt ngang dòng suy nghĩ của y, hắn vén màn lên, đồng thời gọi thêm mười mấy món ăn và một bầu rượu, kêu họ đóng gói lại rồi rời đi.
Bình phong của nhà mới vẫn chưa lắp đặt xong, mười mấy công nhân đều đã ra ngoài ăn cơm, Phạm Ninh đặt hai bàn rượu và thức ăn ở trong tòa nhà, chiêu đãi Chu Bội và hai người cùng giúp đỡ nàng trông coi cả một buổi sáng, một người là Kiếm Mai Tử, người còn lại là Tiểu Đông.
- Cái tên nhà huynh coi như cũng có lương tâm, không quên mất chúng ta!
Chu Bội mặt tươi cười rạng rỡ gặm một miếng sườn, nói:
- Hôm nay đói đến thảm luôn rồi, cứ chạy trước chạy sau giám sát đám công nhân làm việc, huynh thử hỏi Kiếm tỷ và Tiểu Đông mà xem, nếu không phải nhờ ta, thiếu chút nữa bọn họ đã lắp ngược bức tường trước cổng kia rồi.
Hôm nay Tiểu Đông bận trước bận sau, quả thực đã bỏ ra không ít công sức, giờ nhận được sự khẳng định của Chu Bội, nàng cũng vội vàng vuốt mông ngựa:
- Là thật đấy, bọn họ lắp mặt có khắc mai vàng vào bên trong rồi, cô nương nổi giận, kiên quyết bắt bọn họ phải đổi chiều ra ngoài.
Phạm Ninh vui mừng hỏi:
- Bức tường trước cổng đó còn có cả hình khắc?
- Đương nhiên là có, còn là bút tích của đại sư luôn đấy!
Chu Bội vô cùng đắc ý nói:
- Là bức "Mai vàng chớm nở" do Ngự tượng Trịnh Diên Huân điêu khắc, ông ấy đặc biệt am hiểu về nhân vật, hình điêu khắc trước kia của huynh trưởng chính là bắt chước theo tác phẩm của ông ấy đấy, phần lớn tác phẩm của ông ấy đều ở trong cung hết, không ngờ huynh chỉ dùng năm trăm quan tiền mà đã mua được, huynh không nhìn thấy sự luyến tiếc trên mặt Trần chưởng quỹ sau khi phát hiện ra chân tướng này đâu, cuối cùng ông ta đành trở về trong cơn tức giận, chắc hẳn giờ vẫn còn đang nằm ấy chứ!
Chu Bội vẫn chưa nói xong, Phạm Ninh liền bỏ bát lại mà chạy như bay.
Phạm Ninh chạy một mạch đến chỗ bức tường điêu khắc ở cổng trước, cẩn thận đánh giá hình khắc trên bức tường đó, quả nhiên là tác phẩm của đại gia Trịnh Diên Huân, thực khiến hắn vô cùng bất ngờ lẫn vui mừng, chuyện này cũng giống với việc mua một cái bình sứ được bày ở quán đồ giữa đường, sau khi về nhà mới phát hiện ra cái bình sứ đó là Quan Diêu, một loại cảm giác nhặt được một món hời lớn vậy.
Nếu như bức tường ốp này được bán công khai ở nơi kinh thành không thiếu tiền bạc, ít nhất cũng phải bán được đến vạn quan tiền trở lên, phỏng chừng chủ nhân ban đầu cũng không biết sự quý giá của nó, chỉ coi nó như một bức tường ốp bình thường trang trí cổng mà thôi.
Thứ nhất, loại đá này không hề tầm thường, đá hoa cương thuần một màu xanh, đó là loại đá được gọi là Đá xanh vạn năm, càng tồn tại lâu đời thì nó lại càng chắc chắn, không bị gió làm mòn đi, nó vốn được sản sinh tại phủ Châu Định, vô cùng thích hợp cho những gia đình giàu có dùng để chế tác bức tường phù điêu ở cổng.
Mặt trên có chạm trổ hình nhánh mai vàng khỏe khoắn, cánh hoa trông vô cùng sống động, nụ hoa khép lại mà không nở bung, tuy rằng nó đã có lịch sử trăm năm, nhưng vẫn luôn mang theo một luồng hơi thở thê lương cổ xưa, nét vẽ sống động hệt như một gốc mai già bên ngôi chùa cổ kính.
Trên đá còn khắc một hàng chữ nhỏ, "Diên Huân khắc tặng mừng nhà mới của Tử Lư", quả nhiên chính là tác phẩm của Trịnh Diên Huân, Phạm Ninh cao hứng đến mức không ngậm được miệng.
Lúc này, Chu Bội đi đến trước mặt hắn, cười nói:
- Không sai chứ! Nếu như mang ra ngoài bán đấu giá, một vạn quan cũng chưa chắc đã có thể mua được, nếu như nó bị ông nội mê đá của ta nhìn thấy, huynh có bảo ông ấy bỏ ba vạn quan thì ông cũng đồng ý luôn ấy chứ.
Trong lòng Phạm Ninh hơi động:
- Chu Bội, muội nói là cũng không thể dùng nó để đổi..
- Không được!
Không đợi Phạm Ninh nói xong, Chu Bội liền quả quyết phủ định:
- Bức tường ốp này cứ để ở đây đi, bao nhiêu tiền cũng không bán không đổi, huynh muốn Thúy Vân Đỉnh này, ta sẽ nghĩ biện pháp bàn với ông nội!
Phạm Ninh thấy vui trong lòng, hỏi:
- Muội có biện pháp gì?
- Vấn đề này huynh không cần quan tâm, ta biết nhược điểm của ông nội ta mà, ta chịu trách nhiệm lấy nó từ chỗ ông là được!
Hôm sau là ngày nghỉ, là ngày nghỉ mà đám triều quan khó có được, đối với Phạm Ninh, hôm nay cũng là một ngày phải xã giao khá nhiều – đại thọ bảy mươi tuổi của lão chủ nhân Tào phủ – Tào Tông, Tào Tông là con trai út của danh tướng khai quốc Đại Tống – Tào Bân, là một trong số những lão nhân đời thứ hai ít ỏi của những gia tộc công huân.
Ba đời nhà học Tào có hơn trăm người, hầu hết đều làm quan trong quân đội, hơn nữa uy vọng của chính bản thân Tào Bân đã giúp Tào gia có được sức ảnh hưởng và thế lực rất lớn trong quân đội.
Cũng chính bởi nguyên nhân này mà sau khi Thiên tử Triệu Trinh phế bỏ Hoàng hậu họ Quách, vì để ổn định quân đội, hòa hoãn sự bất mãn trong quân, đương nhiên cũng là bởi lôi kéo sự ủng hộ của quân đội về phe mình nên y mới lập cháu gái của Tào Bân lên làm Hoàng hậu.
Tào thị lên làm Hoàng hậu, không chỉ để củng cố ngôi vị Hoàng đế của Triệu Trinh, đồng thời Tào gia cũng nhờ vào sự cao quý của Hoàng hậu, mà bước lên ngồi trên chiếc ghế thế gia công huân hàng đầu.
Lần đại thọ bảy mươi này của Tào Tông, số thiệp mời công khai được phát ra ngoài lên đến hơn sáu trăm tấm, trải rộng ra khắp các công huân thế gia, các quan lại trong triều và quyền quý ngoại thích, Thiên tử Triệu Trinh cũng thưởng riêng một vạn lượng bạc, chúc mừng đại thọ bảy mươi của Tào Tông, nhưng Thiên tử và Hoàng hậu có đến tham gia tiệc mừng thọ này hay không thì hiện tại vẫn chưa rõ ràng lắm.
Phạm Ninh ăn xong bữa trưa, lại ngủ một giấc, ước chừng khoảng ba giờ chiều mới bắt đầu xuất phát, những bữa tiệc kiểu này thường hay được tổ chức vào buổi tối, còn buổi sáng phần lớn những khách đến đều là người thân bạn bè, còn khách nhân bình thường thì đa phần đều đến buổi chiều.
Phạm Ninh ngồi một chiếc xe bò đi đến, mấy hôm nay Phạm Ninh vẫn luôn suy xét xem mình có thể mua được một con ngựa để thay cho việc đi bộ này không, trước kia thì chuyện này không quá thực tế, nhưng hiện giờ hắn đã mua nhà rồi, mới có chuồng gia súc, mua một con lừa con ngựa để thay cho việc đi bộ cũng có khả năng thực hiện được.
Việc dùng súc vật kéo để thay cho đi bộ cũng là điều bình thường, phần lớn các gia đình ở kinh thành đều có lừa, cưỡi lừa thay cho đi bộ rất phổ biến ở kinh thành, không phải lúc nào ai ra đường cũng đều ngồi xe bò.