Đương nhiên, nếu như điều kiện trong nhà tốt thì còn có thể mua một con ngựa để thay cho việc đi bộ, mặc dù ở những địa phương nhỏ bé thì ngựa cũng khá hiếm hoi, nhưng ở kinh thành lại không giống vậy, chỉ cần có tiền thì vẫn có thể mua được ngựa.
Thường thường lúc đi trên đường cũng có thể thấy được những người cưỡi ngựa, hơn nữa đại đa số những quan viên tầng trung cũng đều chọn cưỡi ngựa cả, chủ yếu là bởi thời điểm vào triều quá sớm, lúc đó xe bò vẫn còn chưa bắt đầu ra đường, cưỡi lừa thì lại chẳng ra thể thống gì, ngồi xe ngựa thì cũng không có đủ khả năng, cho nên cưỡi ngựa liền trở thành sự lựa chọn của phần lớn quan viên.
Chẳng qua là khi mua ngựa xong rồi, vậy thì trong nhà lại cần có người chăn ngựa, có người chăn ngựa xong rồi lại phải mời thêm đầu bếp nữ, phải có thêm tôi tớ, nha hoàn, cuối cùng còn phải mời cả quản gia.
Chuyện này giống với việc muốn đổi một chiếc cà vạt hàng hiệu vậy, phải mua nguyên một bộ tây trang, lại phải mua quần, mua thắt lưng, rồi mua giày, cho nên Phạm Ninh vẫn rất do dự, rốt cuộc là có nên mua một con ngựa hay không?
Xe bò đi rất chậm, phu xe là một người đàn ông khỏe mạnh khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, người Thái Châu, nhà ở ngoài thành, cho nên khi Phạm Ninh nói với anh ta rằng đi lại không thuận tiện, anh ta cũng không đề cử bản thân mình, vì anh ta ở tận ngoài thành, quả thật cũng không tiện, nhưng vẫn đưa cho Phạm Ninh một đề nghị khá tốt.
- Thật ra tiểu quan nhân cũng không cần phải mua ngựa, có thể nghĩ đến chuyện thuê, ngài thử tìm hiểu xem quanh đây có chỗ nào có loa mã hành nào hay không, những loa mã hành này bắt đầu làm việc từ lúc trời chưa sáng, cho đến tận lúc trời tối đen mới đóng cửa, buổi tối có thể giao lại ngựa và lừa lại cho bọn họ, bọn họ sẽ chăm sóc, đến ngày hôm sau lại đi bộ đến loa mã hành dắt lừa ngựa đi, vậy thì có thể giảm bớt được loại phiền não phải mời người chăn ngựa hoặc là chăn lừa rồi.
- Theo tôi được biết, có rất nhiều gia đình cũng đều làm như vậy, dù sao thì số nhà có chuồng gia súc cũng không nhiều lắm, mỗi tháng chỉ cần trả hai quan tiền là có thể thuê được một con lừa, trả năm quan là có thể thuê được một con ngựa, đây là giá cả hiện giờ.
Đề nghị này khiến Phạm Ninh cũng có chút động lòng, cẩn thận suy nghĩ một hồi, quả thật có không ít loa mã hành, quanh vùng Cựu Tào Môn có hai nhà, bên kia cầu Phi Vân hình như cũng có một nhà, chỗ đó cách nhà mới của hắn không đến trăm bước, bởi vì bình thường không cần dùng cho nên cũng không để trong lòng, giờ xem ra thuê một con vật để thay thế cho việc đi bộ cũng là một biện pháp tốt, hai ngày nữa đi xem sao vậy.
- Đa tạ vị đại ca này!
- Không cần phải khách khí, tiểu quan nhân, phía trước chính là con phố nhỏ phía tây!
Phố nhỏ phía tây chính là khu đất Tào phủ dựng nhà, nằm sát Tây Thủy môn, Tào phủ là một tòa nhà có diện tích gần hai trăm mẫu đất, bởi vì địa vị của Tào Bân ở Đại Tống rất cao, nhiều lần được truy phong, cho nên việc hậu nhân của ông ta sống trong tòa phủ diện tích hai trăm mẫu cũng có thể được triều đình hoàng thất khoan nhượng.
Lúc này, trước cửa Tào phủ đã có rất nhiều xe dừng dỗ, đúng thời điểm khách mời đến ồ ạt, gần như đều dẫn theo người nhà, thê tử con cái.
Quần áo của nam đều khá đơn giản, hơn nữa cũng rất giống nhau, đa phần đều mặc bộ lan bào màu trắng hoặc xanh, đeo thắt lưng bằng da, đầu đội mũ sa, trong tay hầu hết đều cầm một chiếc quạt xếp.
Phạm Ninh cũng mặc tương tự vậy, đồ hắn mặc chính là một chiếc lan sam bằng gấm xanh, tay cầm một chiếc quạt xếp thiếp vàng.
Còn phụ nữ thì ai ai cũng đều trang điểm xinh đẹp, chải một búi tóc cao hoặc là búi tóc mây, trên tóc có quết dầu, sắc màu đen bóng dưới ánh mặt trời, trên mái tóc cài trâm, khi nhẹ nhàng bước đi, tua rua của chiếc trâm cũng khẽ động.
Khuôn mặt xinh đẹp thoa một tầng phấn mỏng, càng lộ thêm má phấn hồng nhuận, đôi mắt xinh đẹp hơi hé, chiếc cổ thon dài và bộ ngực hơi lộ ra, da thịt trắng như tuyết lại nhẵn mịn như son, toát lên vẻ yêu kiều hiếm có.
Hơn nữa những nữ tử trẻ tuổi đó ai ai cũng đều tư thái yểu điệu, rõ ràng là rất động lòng người, cứ như không phải đến tham dự thọ yến mà giống tới tham gia một đại hội xem mắt.
Khoan hãy nói, những buổi tiệc như thế này quả thực là cơ hội cha mẹ lựa chọn bạn đời chung thân cho con cái mình, dù sao thì tân khách đến tham gia thọ yến của Tào phủ đều là những gia đình khá có địa vị.
Phạm Ninh đã xuống xe bò từ trước rồi đi bộ tới, hắn hơi do dự, không biết liệu mình có đến sớm quá hay không?
- Tiểu quan nhân cũng đến tham dự thọ yến?
Một người đàn ông trông có vẻ giống quản gia khách khí bước lên hỏi.
Ông nhìn thấy Phạm Ninh ôm một chiếc hộp gỗ trong ngực, tay kia thì cầm thiệp mời, khí chất nho nhã, cử chỉ không tầm thường, nên cũng không dám tùy tiện quát lớn.
Phạm Ninh đưa thiệp mời cho ông ta, mí mắt quản gia giật mạnh, thế mà lại là số 17, đây cũng không phải là khách khứa bình thường, cứ cho là không phải hoàng thân quốc thích, nhưng ít nhất cũng phải là vị khách mà lão chủ nhân cực kỳ coi trọng.
Quản gia vội vàng ôm quyền thi lễ:
- Quan nhân, mời đi bên này!
Ông nhìn ra được Phạm Ninh không đi theo cha mẹ đến đây, tấm thiệp mời này chính là của hắn, cho nên quản gia rất tự nhiên bỏ bớt chữ "tiểu" đi, mà gọi thẳng hắn là quan nhân.
Cái cách gọi "quan nhân" này quả thật cũng khá là vi diệu phết, không tính đến trường hợp thê tử gọi trượng phu của mình, nếu những người khác mà xưng hô với ngươi là quan nhân, vậy thì tức là đã khẳng định địa vị của ngươi, điều này cũng không liên quan gì đến tuổi tác của ngươi cả, quan trọng là phải có địa vị, vậy thì dù còn trẻ cũng có thể được gọi là quan nhân.
Nếu như đã trưởng thành, nhưng chính mình lại không chịu hăng hái tranh giành mà chỉ suốt ngày chơi bời lêu lổng thì chỉ có thể dựa vào địa vị của cha mẹ mà thôi, những kiểu người trẻ tuổi như thế không thể tùy tiện nhận được cách gọi quan nhân, mà sẽ có một cách gọi riêng biệt khác – Nha nội, để biểu thị ý tứ cha của y chính là Lý Cương đấy, đừng có mà tùy tiện chọc đến.
Tuy rằng trông Phạm Ninh rất trẻ, nhưng người ta có một tấm thiệp mời riêng, lại còn là số 17, người như vậy không gọi là quan nhân thì nên gọi là gì đây?
Quản gia dẫn Phạm Ninh đến thẳng trước cửa lớn, đứng hai bên cửa là đội ngũ tiếp khách của Tào gia.
Một đội do Tào Toàn dẫn đầu, Tào Toàn là con trai cả của vị Tào Tông được mừng thọ hôm nay, giữ chức vị Thượng Tướng quân, ông ta dẫn theo bốn con cháu họ Tào đứng ở bên trái cửa chính; một đội khác do Tào Phó dẫn đầu, Tào Phó là em trai của Tào Hoàng hậu, chính là Quốc cữu gia, hiện giờ đang giữ chức Tiết độ sứ Thanh Từ.
Tào Hoàng hậu còn có một người em tên là Tào Dật, người này không màng danh lợi, tôn trọng đạo gia, thích đi khắp thiên hạ tìm tiên hiểu đạo, đó chính là Tào Quốc Cữu – một vị trong truyền thuyết bát tiên.