Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 405 - Chương 404

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 404
 

Hiện tại Tào Quốc Cữu đang sống ở Tào phủ, tuy nhiên trường hợp như thế này ông thường sẽ không lộ diện.

Đột nhiên, Phạm Ninh liếc mắt nhìn thấy Tào Thi, bỗng nhiên vẫy tay với y, hai mắt Tào Thi sáng lên, lập tức chạy đến gần, cười nói:

- Sư huynh, sao huynh lại tới đây?

Bởi vì có lúc Tô Lượng cũng gọi Phạm Ninh là sư huynh, mọi người đều cảm thấy xưng hô như vậy khá là được, vừa thân thiết lại không coi nhẹ Phạm Ninh, thế nên tất cả mọi người đều gọi hắn như vậy.

Dù sao thì Phạm Ninh cũng là tiền bối đầu tiên đảm nhiệm chức quan tại kinh thành trong số tiến sĩ đồng tử khoa bọn họ, gọi một tiếng sư huynh cũng là đương nhiên.

Phạm Ninh quơ tấm thiệp mời trong tay, đắc ý nói:

- Ta có thiệp mời chính thức đó, sao lại không thể tới?

Tào Thi gãi gãi đầu:

- Sao ta lại không biết sư huynh được mời nhỉ? Danh sách khách mời là do ta chép mà.

Phạm Ninh khẽ giật mình, nhưng hắn lại lập tức cười nói:

- Có lẽ là ta mới được ghi thêm vào đấy, ta hỏi huynh hai chuyện nhé?

Phạm Ninh kéo Tào Thi qua một bên, hỏi:

- Thọ lễ tặng ông nội huynh có thứ gì phải kiêng kị không?

- Cũng không khác gì so với những nhà bình thường!

Tào Thi ngẫm nghĩ một chút, hình như ông nội cũng không có kiêng kỵ gì đặc biệt, Phạm Ninh mở hộp ra, bên trong là một bức tượng Quan Âm làm bằng đá Điền Hoàng thạch, cao chừng một thước, là tác phẩm của Chu Triết, điêu khắc vô cùng tinh tế sinh động.

- Thọ lễ này không tệ, bà nội ta tin Phật, chắc hẳn bà sẽ thích.

Tào Thi nhìn kỹ một chút, lại cười nói:

- Đây là đá Điền Hoàng rất nổi danh gần đây đúng không!

- Chính là nó, khối đá Điền Hoàng đóng băng thượng đẳng, danh gia điêu khắc, Hoàng hậu cũng vô cùng thích.

- Vậy qua cửa đi thôi!

- Chờ một chút!

Phạm Ninh khoát tay, nói:

- Ta còn một nghi vấn nữa, có lẽ là huynh cũng không biết, nhưng tốt nhất huynh hãy giúp ta hỏi thăm một chút.

- Nghi vấn gì?

Phạm Ninh đưa thiệp mời cho y:

- Vì sao thiệp mời của ta lại là số 17?

- Hả!

Tào Thi kinh hãi hô lên, không ngờ lại là số 17, đây chính là con số mà khách nhân tôn quý mới có thể nhận được, vì sao Phạm Ninh lại là số 17 nhỉ?

Y đột nhiên cảm thấy không đúng, hình như lúc mình chép danh sách, vị trí số 17 đã có người rồi, nhưng chắc chắn người đó không phải Phạm Ninh.

- Ta cũng không biết là vì nguyên nhân gì, nếu không thì để ta hỏi giúp huynh một chút vậy.

Phạm Ninh gật đầu:

- Vậy xin kính nhờ!

Phạm Ninh đương nhiên biết Tào gia sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp này, đưa cho mình tấm thiệp mới đánh số 17 nhất định là có nguyên nhân nào đó.

Hơn nữa, trực giác cho Phạm Ninh biết rằng, có lẽ nguyên nhân này còn không bình thường chút nào, cũng không phải đơn giàn giống như lời Chu Nguyên Phong nói – vì hắn đã nhận được một tấm kim bài miễn triệu.

Tào Thi dẫn Phạm Ninh tới trước mặt Tào Toàn:

- Phụ thân, vị này chính là Phạm Ninh, con từng nói với người!

Phạm Ninh vội vàng khom mình hành lễ:

- Vãn bối thỉnh an bá phụ!

Trên mặt Tào Toàn lập tức đầy vẻ tươi cười, kéo Phạm Ninh cười ha hả nói:

- Đại danh của Phạm thiếu lang ta nghe đã lâu, vẫn luôn mong thiếu lang có thể tới phủ ngồi chơi, hôm nay rốt cục đã được như ước nguyện!

- Bá phụ quá khách khí rồi, vãn bối nên sớm tới bái kiến bá phụ!

- Bây giờ tới cũng không muộn, nào! Ta dẫn cháu làm quen một chút.

Tào Toàn liền giới thiệu Phạm Ninh cho con cháu Tào gia khác, mọi người lần lượt chào hỏi, lúc này, Tào Phó cũng đi tới cười nói:

- Có phải Phạm Ninh tới rồi?

- Đúng vậy!

Tào Toàn giới thiệu cho Phạm Ninh:

- Vị này chính là tứ thúc của Thi nhi, cũng là em ruột của Hoàng hậu, vẫn luôn rất chú ý đến cháu!

Phạm Ninh nghe nói Tào Hoàng hậu có hai em ruột, một đạo gia tôn kính, không màng danh lợi, sau đó được liệt vào một trong bát tiên, người kia lại ăn chơi trác táng, khi còn trẻ chọi gà cưỡi ngựa, gây chuyện thị phi khắp nơi, đến Đại từ nhân Liễu Vinh cũng bị gã hành hung ở thanh lâu, chắc là người ở trước mặt.

Phạm Ninh quan sát nhanh, liếc nhìn gã một cái, thấy gã tuổi chừng ba mươi, mặc một quân phục quan đại thần Cấm quân, nhưng sắc mặt tái nhợt, mí mắt sưng phù, trên người thật ra ít đi vài phần ngang ngược, đoán chừng không còn gây chuyện thị phi giống như khi còn trẻ nữa rồi, nhưng vẫn nhìn ra được là một tên ham tửu sắc, bị nữ nhân vét sạch người.

Phạm Ninh vẫn khom người hành lễ:

- Vãn bối tham kiến Tào tứ thúc!

- Phạm thiếu lang quá khách khí rồi!

Tào Phó liền tranh thủ đỡ hắn, ghé vào tai hắn nhỏ giọng cười nói:

- Lời ngươi nói với Quan gia kia ta đều biết rõ.

Trong lòng Phạm Ninh kinh ngạc, lại không thể nói thêm điều gì, liền đưa ra thọ lễ cười nói:

- Đây là một chút tâm ý chúc thọ lão thái gia, đá Điền Hoàng thượng phẩm khắc tượng Quan Âm, hy vọng lão thái gia thích.

Tào Phó cao giọng khen ngợi:

- Đá Điền Hoàng, trân phẩm vừa mới nổi lên, vật Quan gia yêu quý nhất.

Khách khứa xung quanh thấy Phạm Ninh được Tào gia coi trọng như vậy, đều có chút kinh ngạc, nhưng khi bọn họ biết thiếu niên trước mặt chính là hạng tư khoa cử, đệ nhất khoa Đồng Tử, trên mặt lộ rõ vẻ giật mình, hóa ra thiếu niên này chính là thần đồng Phạm Ninh được kim bài miễn triệu của Thiên tử.

Đợi Phạm Ninh lấy tượng Quan Âm khắc bằng đá Điền Hoàng ra, quan khách xung quanh lại bị thu hút lần nữa, thời gian này đá Điền Hoàng làm náo động kinh thành, nhưng phần lớn mọi người đều chưa từng thấy qua, bọn họ nhao nhao vây lên trước xem khối đá Điền Hoàng nhẵn nhụi giống như mật ong đọng lại, trong một tràng tiếng tán thưởng, Phạm Ninh ký tên của mình, đi vào Tào phủ.

Tào phủ tuy rằng diện tích rộng lớn, nhưng Tào phủ hiện giờ lại không phải là thời điểm lớn nhất, đến sau khi Tống Anh Tông đăng cơ, cảm ơn ân nuôi dưỡng của Tào Hoàng hậu, lại ban thưởng hậu hĩnh cho Tào gia, đem vùng đất trống rộng lớn phía bắc ban cho Tào phủ, làm cho diện tích Tào phủ tới năm trăm mẫu, khi đó Tào phủ xây dựng lại, trở thành một trong những phủ trạch trứ danh kinh thành.

Nhưng Tào phủ lúc này cũng vô cùng tráng lệ, dù sao diện tích cũng hai trăm mẫu, nhà lớn cao tầng, mái cong đấu hai bên, khí thế hoành tráng, riêng sân đã chiếm gần bảy mươi mẫu, đâu đâu cũng là hoa viên hồ nước, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đình đài lầu các, hoàn toàn có thể chứa gần nghìn quan khách.

Khách mời nữ đều vào nhà trong, khách mời nam túm năm tụm ba tụ họp một chỗ nói chuyện, phần lớn đều là quân nhân người mặc quân phục, đây cũng không trách được, Tào gia trong quân đội có địa vị cao quý, vẫn luôn là người phát ngôn cho quyền lợi của quân đội, mừng thọ Tào lão gia tử, rất nhiều tướng lĩnh tự nhiên sẽ đến chúc thọ.

Vừa rồi Phạm Ninh ghi tên vào trong sổ ghi chép tên khách thấy tên của đường tổ phụ Phạm Trọng Yêm, cũng nhìn thấy tên của Bàng Tịch, Bao Chửng và Âu Dương Tu, nhưng hắn đi một vòng rồi, vẫn không tìm được bọn họ.

Lúc này, Phạm Ninh nghe được một giọng nói khá quen thuộc, hình như là từ trong đình bên kia truyền đến.

- Quân Tống nâng cao trang bị tuy gấp gáp, nhưng tố chất quân đội cũng rất quan trọng, ta cảm thấy nhất định phải đi bằng hai chân, không thể chỉ nâng cao trang bị, không huấn luyện quân đội thì vẫn rất khó đánh thắng trận như cũ.

Bình Luận (0)
Comment