Âm thanh từ trong một cái đình truyền đến, bên trong bảy tám tướng lĩnh cấp cao đang ngồi, người đang chậm rãi nói Phạm Ninh nhận ra, chính là Dương Văn Quảng, người chủ trước của ngôi nhà hắn mới mua.
Sáu bảy tướng quân ngồi xung quanh, vóc dáng mỗi người lực lưỡng, lưng ưỡn thẳng, ánh mắt sáng ngời, bên trái một tướng lĩnh trung tuổi vô cùng xuất chúng, y là người mặc y phục quan văn duy nhất trong đình, nhưng đương nhiên cũng là xuất thân quân đội, đường nét trên mặt rõ ràng, giống như điêu khắc, vẻ mặt vô cùng cương nghị, khi y quay đầu lại nhìn Phạm Ninh, ánh mặt sắc như dao vậy.
Phạm Ninh cười với y, tìm một chỗ ngồi xuống, nghe bọn họ tiếp tục bàn luận việc quân, quan văn trung tuổi kia có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không phản đối Phạm Ninh ngồi xuống.
Lúc này, Dương Văn Quảng nói xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Phạm Ninh, lập tức vừa mừng vừa sợ:
- Phạm thiếu lang đến rồi, có phải đến cùng lệnh tổ?
Phạm Ninh khẽ khom người cười nói:
- Ta là một mình đến, nhưng ông nội cũng đến rồi, không biết ở chỗ nào?
Quan văn trung tuổi nghe Phạm Ninh họ Phạm, trong lòng xúc động, liền cười hỏi:
- Văn Quảng, vị tiểu quan nhân này là?
Dương Văn Quảng cười giới thiệu:
- Vị Phạm thiếu lang này là cháu của Phạm tướng công, năm nay hạng nhất khoa Đồng tử, tên là Phạm Ninh, hiện giờ đảm nhiệm Đốc học Quốc Tử Giám!
Quan văn trung niên giật mình, vội vàng đứng dậy cười nói:
- Tại hạ Địch Thanh, từng được rất nhiều ân huệ của lệnh tổ, cũng ngưỡng mộ danh tiếng tiểu quan nhân đã lâu!
Phạm Ninh nghe nói người đàn ông trước mặt chính là Địch Thanh uy danh lừng lẫy lịch sử, không kìm được lòng kính nể, khom người hành lễ một lần nữa:
- Vãn bối kính uy danh Địch tướng quân đã lâu, Địch tướng quân vì nước giết địch, bảo vệ bình an trăm họ Đại Tống, xin nhận một lễ của Phạm Ninh!
Cái hành lễ này của Phạm Ninh lập tức làm cho mọi người nhìn với con mắt khác, Đại Tống từ trước tới nay đều là quan văn khinh thường võ tướng, hoặc là coi như không thấy, hoặc là cao cao tại thượng, Phạm Ninh thân là hạng tư khoa Tiến sĩ, không ngờ thể hiện sự tôn trọng Địch Thanh như vậy, khiến cho mọi người sinh lòng yêu mến.
Địch Thanh vội vàng đỡ lấy Phạm Ninh, xua tay cười nói:
- Phạm Đốc học không cần đa lễ, mời ngồi!
Lúc này mới coi như là chính thức mời Phạm Ninh ngồi xuống, Địch Thanh cười nói:
- Bọn ta đang bàn luận vấn đề trang bị Đại Tống, không biết Đốc học có cao kiến gì không?
Phạm Ninh khẽ khom người nói:
- Học mọn hiểu ít, nào có cao kiến gì, vãn bối nguyện lắng nghe cao kiến của các vị tiền bối!
Địch Thanh khẽ mỉm cười:
- Phạm Đốc học kiến thức uyên bác, tấm lòng tốt đẹp, đến Thiên tử cũng ban cho kim bài miễn triệu, sao phải khiêm tốn như vậy?
Địch Thanh hiện giờ cũng không phải là tướng lĩnh biên cương, y hiện giờ đảm nhiệm Phó sứ của Xu Mật Viện, đối với một số văn thư bí mật của triều đình vẫn hiểu khá rõ, tuy rằng Phạm Ninh được kim bài miễn triệu chỉ có một số ít người biết, nhưng Địch Thanh hiển nhiên cũng là một trong số ít người.
Mọi người xung quanh đều rất kinh ngạc, rối rít hỏi:
- Xu Mật Sứ, kim bài miễn triệu gì vậy!
- Việc này nói ra rất dài dòng, không bằng chúng ta nghe cao kiến của Phạm Đốc học trước.
Địch Thanh mặc dù xuất thân là võ tướng, nhưng cũng không lỗ mãng, y biết có một số lời nhất định phải dừng đúng điểm, không thể truyền ra nhiều, ít nhất không thể truyền đi từ phía mình, y liền không nhắc đến chuyện kim bài miễn triệu nữa.
- Phạm Đốc học, nói vài lời đi!
Dương Văn Quảng cũng khích lệ nói.
Mọi người cũng không hỏi nhiều, đồng loạt mời Phạm Ninh nói vài lời.
Phạm Ninh từ chối không được, đành cười nói:
- Vậy ta đành múa rìu qua mắt thợ, tùy tiện nói vài câu, nói không đúng, xin mọi người thứ lỗi!
- Phạm Đốc học mời nói, bọn ta kính cẩn lắng nghe!
Phạm Ninh sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút nói:
- Dương tướng quân vừa mới nhắc tới huấn luyện quân đội và trang bị vũ khí là hai cái chân của chiến đấu, thiếu một thứ cũng không được, quan điểm này ta hoàn toàn tán thành, thật ra ta cảm thấy hiện giờ sức chiến đấu của quân Tống cũng được, nếu như với quân Liêu và quân Tây Hạ không có kỵ binh, tất cả đều dùng bộ binh tác chiến, vậy bên thắng nhất định là chúng ta.
- Ta hôm nay không nói chuyện huấn luyện, mà nói vấn đề trang bị, ta cũng rất rõ, rất nhiều khi quân Tống đánh bại đối phương trong một lần chiến đầu, nhưng không cách nào đánh tan được, bởi vì đối phương cơ động rất nhanh, bại liền lập tức rút lui, sau đó chỉnh đốn lại quân mã chiến đấu tiếp, hoặc là đợi sau khi quân Tống mệt mỏi rồi chiến tiếp, quân Tống liền sẽ là tình huống trước thắng sau bại.
- Việc này thật ra chính là vấn đề về quyền chủ động chiến đấu, bởi vì chúng ta về tốc độ không theo kịp đối phương, quyền chủ động tác chiến từ đầu đến cuối đều nắm ở trong tay đối phương, khi nào chiến đấu, khi nào tác chiến, khi nào xuất kích đều do đối phương quyết định, cho nên quân Tống mới tác chiến thảm bại, hao phí rất lớn, nhưng thu hoạch lại không lớn, mọi người đều là tướng quân thực chiến, không biết ta nói có đúng hay không?
Lời nói của Phạm Ninh gợi ra được sự đồng cảm của mọi người, một đại tướng nói:
- Ta từng đóng quân Phong Châu, thường xuyên có xung đột quy mô nhỏ với quân Liêu vượt biên trộm lúa, bọn chúng đều là kỵ binh, đi lại như gió, mỗi lần đều mang đến tai họa nghiêm trọng cho dân chúng vùng biên cương, quân đội bọn ta cũng thường phục kích bọn chúng, nhưng bọn họ áo giáp chắc chắn, cung tiễn bọn ta bắn xa không xuyên được, chỉ có thể đánh cự ly gần với quân địch, đối phó một kỵ binh quân Liêu thường cần ba binh lính quân Tống.
- Thực tế thắng lợi mỗi lần bọn ta gọi, cũng chỉ là bởi vì đối phương không đoạt được thành mà rút lui về, đối phương thương vong rất ít, chúng ta thương vong lại gấp đôi đối phương, cho nên nếu cung nỏ của chúng ta có thể nâng cao, có thể bắn chết quân địch ở cự ly xa, chúng ta dù là bộ binh, cũng có thể chiến đấu với kỵ binh quân địch.
Địch Thanh thở dài nói:
- Quân Tống đánh trận thảm bại, hao tổn rất lớn, thu hoạch lại rất nhỏ, Phạm Đốc học nói đến gốc rễ, thực lực Đại Tống hùng mạnh, nhưng mỗi lần chiến tranh đều hao phí hơn mấy chục vạn quan, thương vong nặng nề, nhưng Tây Hạ lại không có tiêu hao quốc lực gì, đó chính là nguyên nhân tiểu quốc Tây Hạ cũng có thể giao chiến với quân Tống.
- Bọn họ đánh không lại liền rút quân về phía sau, đợi quân Tống đuổi theo, bọn họ lại đi đường vòng tiến công hậu cần tiếp tế của quân Tống, quân Tống tiền phương chỉ đành phải rút quân, sau đó bị quân địch phục kích tiêu diệt, tình huống như vậy xảy ra bao nhiêu lần rồi, không có chiến mã từ trước tới giờ vẫn là một thiếu sót lớn của Đại Tống, không giải quyết vấn đề liên quan đến quyền chủ động chiến đấu, chiến sự Tây Hạ sẽ không có thành quả.
Dương Văn Quảng lại hỏi:
- Vậy Phạm đốc học có đề xuất gì không?
Thấy ánh mắt mong đợi hướng về hắn, Phạm Ninh liền cười nói:
- Ta mấy ngày trước được Thiên tử triệu kiến, cũng đề cập đến vấn đề đánh trận với quân Liêu cùng Tây Hạ, ta cảm thấy ưu thế của chúng ta là thuyền chiến cùng thủy quân, tại sao không phát huy ưu thế của mình, từ đường biển tấn công Liêu Quốc? Hoặc là từ Hoàng Hà tấn công Tây Hạ?