Hai câu này khiến mọi người trố mắt nhìn nhau, đề nghị này quả thực ngoài dự liệu của bọn họ, cũng không cách nào tưởng tượng thủy quân đánh trận là như thế nào.
Lúc này, Dương Văn Quảng chần chừ hỏi:
- Phương án này có tiền lệ thành công chưa?
- Đương nhiên là có tiền lệ thành công.
Phạm Ninh hướng về mọi người nói:
- Năm đó quân Tùy ồ ạt đánh dẹp Cao Câu Ly, ba lần thất bại thảm hại trên đường bộ, nhưng chỉ có Lai Hộ Nhi dẫn đầu thủy quân giành được thắng lợi, dĩ nhiên, ta không phải nói hoàn toàn dựa vào thủy quân đánh trận, chủ yếu vẫn là lấy chiến đấu trên đất liền làm chính, nhưng thủy quân là đội quân chống đỡ thần kỳ, có thể ở thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng, từ đó thay đổi tình hình chiến sự.
Địch Thanh lắc đầu.
- Trong này liên quan đến nhân tố rất phức tạp, tỷ như hai bên thủy bộ làm sao phối hợp, dựa vào cái gì truyền tin tức, … vân vân, đội kỵ binh của quân địch một đêm có thể chạy mấy trăm dặm, thời cơ chiến đấu thoáng một cái đã qua, thủy quân coi như có thể phá vỡ vòng vây của quân địch cũng rất khó nắm bắt thời cơ chiến đấu, thật rất khó.
Địch Thanh đối với Phạm Ninh áy náy cười một tiếng, lại nói:
- Thủy quân còn không quá thực dụng, ta cho là cần phải thiết thực, đề cao phát triển từ kỵ binh cùng cung nỏ, vấn đề kỵ binh có lẽ trong thời gian ngắn khó mà thay đổi, nhưng nỏ có thể thay đổi, Xu Mật Viện cùng Quân Khí Giám đã sớm đề xuất treo giải thưởng lớn, nếu như ai có thể giải quyết vấn đề tầm bắn cung nỏ cùng lực xuyên thấu, trọng thưởng mười ngàn xâu.
Lời nói Địch Thanh làm Phạm Ninh cười không nói, thật ra thì điểm xuất phát của hắn cũng không phải là cùng quân địch đánh trận, mà là phá hủy thành trì hậu phương quân địch cùng khu dân cư, nhằm vào Khiết Đan cùng Đảng Hạng dân số thưa thớt yếu kém, nhằm vào dân thường và thành trì tiến hành phá hủy giết hại, đây là cách giải quyết tận gốc tương đối tàn khốc, phỏng đoán sẽ không được triều đình tiếp nhận, cho nên Phạm Ninh cũng không muốn giải thích thêm.
Phạm Ninh lại cười nói:
- Xin hỏi Địch xu mật sứ, triều đình có treo giải thưởng giải quyết vấn đề chiến mã hay không?
- Trước mắt vẫn chưa có, chỉ có treo giải thưởng vũ khí cùng cung nỏ, chẳng lẽ Phạm đốc học có biện pháp?
- Ta ngược lại đã cho Thiên tử một số đề nghị, không biết có thể tiếp nhận hay không, nhưng Thiên tử hình như cảm thấy rất hứng thú, chuyện này không thể nói nhiều, sau này có cơ hội chúng ta lại đàm luận.
Phạm Ninh đứng dậy hướng mọi người cáo từ, lúc này mọi người cũng phải trở về phòng, Phạm Ninh đi mười mấy bước, lại nghe thấy phía sau có người kêu hắn, hắn vừa quay đầu lại, chỉ thấy Địch Thanh vội vã đuổi theo, Phạm Ninh dừng bước cười nói:
- Xu mật sứ còn có chuyện sao?
- Ngươi mới vừa rồi hình như chưa nói hết, chẳng lẽ ngươi thật sự có biện pháp giải quyết vấn đề chiến mã?
Địch Thanh nghe ra ý tứ trong lời nói của Phạm Ninh, tựa hồ Phạm Ninh có biện pháp giải quyết chiến mã Đại Tống chưa đủ, y tin tưởng Thiên tử nhất định là bởi vì nguyên nhân này mới ban cho Phạm Ninh kim bài miễn triệu, trong lòng y tràn đầy kích động, cảm thấy mình cũng không chờ được một giây một khắc nào nữa, nóng lòng muốn biết câu trả lời.
Phạm Ninh khẽ mỉm cười.
- Đại Tống đã cùng Tây Hạ ký kết minh ước, chiến tranh hẳn đã kết thúc, xu mật sứ còn quan tâm chiến mã như thế?
Địch Thanh thở dài, tức tối nói:
- Đừng nói đến minh ước kia nữa, thật rất sỉ nhục, ngoài mặt là Tây Hạ thần phục với chúng ta, sau đó chúng ta cho bọn họ tiền cống hàng năm, nhưng ta biết, cách nghĩ của Lý Nguyên Hạo ở Tây Hạ không phải khuất phục, mà là chúng ta cầu hòa, nguyện ý dùng tiền tiến cống hàng năm đổi lấy ngưng chiến, triều đình đồng ý đàm phán ngưng chiến cũng là bất đắc dĩ, nếu như chúng ta có thể có một trăm ngàn kỵ binh, tin tưởng dù là Tây Hạ hay Liêu Quốc, chúng ta tuyệt sẽ không tiến cống hàng năm nữa, chí ít Địch Thanh ta tuyệt sẽ không đáp ứng.
Phạm Ninh đồng tình nhìn Địch Thanh, trong lịch sử Địch Thanh từ sau khi vào triều đình, ở khắp nơi bị các quan văn gạt bỏ, đảm nhiệm xu mật sứ ước chừng mấy năm sau liền bị vạch tội miễn chức, cuối cùng buồn bực sầu não mà chết, lúc chết vẫn chưa tới năm mươi tuổi.
Nói cho cùng vẫn là bởi vì Đại Tống cùng Tây Hạ ký kết minh ước ngưng chiến, không có lo lắng biên giới chiến tranh, Địch Thanh cũng mất đi giá trị của y, tự nhiên chim bay hết sức, người lương thiện cần che giấu, nếu như kiến nghị căn cứ chăn ngựa của hắn được thực hiện, có thể thay đổi lịch sử hay không, cũng thay đổi số mạng danh tướng trong lịch sử này không?
Nghĩ tới đây, Phạm Ninh liền thản nhiên nói:
- Biên giới Đại Tống chúng ta quả thật rất khó tìm đất chăn ngựa, nhưng hải ngoại lại có, ở phía bắc Nhật Bản, có hai đảo lớn màu mỡ mấy ngàn dặm không người, phía trên thoạt nhìn đều là thảo nguyên vô tận, nếu như chúng ta nắm chắc trong tầm tay, Đại Tống sẽ có căn cứ chăn ngựa, ta nói với Thiên tử, hai mươi năm sau, Đại Tống cũng sẽ có trăm vạn con chiến mã.
Địch Thanh cực kỳ kích động, nắm lấy cánh tay Phạm Ninh.
- Phương án có khả thi không?
- Hẳn có thể được, vận tải đường biển Đại Tống phát đạt, có thuyền lớn vận chuyển ngựa, lui tới nửa đường cũng có không ít đảo có thể làm trung chuyển, giúp cho chiến mã có thể nghỉ ngơi, miễn trừ đường sá xa xôi mệt nhọc.
Địch Thanh siết chặt hai nắm đấm nói:
- Nếu như là như vậy, ta nguyện xin Thiên tử đi, dẫn quân tới hải ngoại mở ra căn cứ chăn ngựa Đại Tống.
- Chuyện này ít nhất còn phải chuẩn bị hai năm, trước phải phái người đi dò xét, ta phỏng đoán xu mật sứ rất nhanh sẽ xuất chinh phía nam, chờ chinh chiến trở lại rồi xin với Thiên tử, có lẽ Thiên tử sẽ phê chuẩn.
Địch Thanh sửng sốt.
- Ngươi đang nói đến chuyện Tề Tri Căn người Man ở Nguyên Châu làm phản.
Phạm Ninh khẽ mỉm cười.
- Nghe nói Tề Tri Căn tạo phản phô trương thanh thế, đánh chiếm Uyển Châu, uy hiếp đến Quảng Châu, bây giờ nơi đó rất hỗn loạn, triều đình nhiều lần chinh chiến bất lợi, ta cảm thấy Xu mật sứ bị vây hãm ngồi triều đình làm quan, còn không bằng dẫn quân xuôi nam diệt phản loạn, giá trị của Xu mật sứ hẳn thể hiện ở trên chiến trường, mà không phải là trên triều, Địch đại soái cảm thấy thế nào?
Địch Thanh trong lòng nhiệt huyết bừng bừng, y xúc động nói:
- Ngươi nói đúng, chiến trường mới là nơi thuộc về ta, ngồi lâu triều đình, cả người ta cũng sắp mục nát rồi, ngày mai ta liền xin Thiên tử đi, dẫn quân đi Lĩnh Nam diệt phản loạn.
Lúc này, Phạm Ninh vừa tò mò hỏi:
- Triều đình quả thật treo giải thưởng mười ngàn xâu tiền cho cung nỏ sao?
- Đúng vậy! Chẳng lẽ Phạm đốc học có hứng thú?
Phạm Ninh hơi mỉm cười nói:
- Tiền tài động lòng người ạ!
Địch Thanh còn phải cùng một số quan viên gặp mặt, y hướng Phạm Ninh vội vàng cáo từ mà đi, Phạm Ninh cũng tiến về phía trước, phỏng đoán đường tổ phụ Phạm Trọng Yêm bọn họ đang ở tiền đường nghỉ ngơi, mới vừa đi tới bên cầu nhỏ, liền thấy Tào Thi từ phía đối diện chạy tới.