Đại Tống Siêu Cấp Học Bá (Dịch Full )

Chương 421 - Chương 420

dai tong sieu cap hoc ba
Chương 420
 

Chu Bội khẽ cau mày.

- Vẫn chưa có tin tức rõ ràng sao?

Phạm Ninh lắc đầu.

- Triệu Tông Thực vẫn chưa về, cho nên không ổn định, phải đợi thêm mấy ngày, thật ra thì ta cũng hy vọng ba tháng sau, khi đó mấy sư đệ cũng đã thi xong.

Chu Bội nhàn nhạt cười nói:

- Cái này sợ rằng cũng không do huynh.

- Ta biết, chỉ là hy vọng như vậy mà thôi.

Hai người sóng vai chậm rãi đi dạo trong rừng mai, thưởng thức mấy cây mai vàng đang mạnh mẽ nở hoa, từng đợt mùi hương xông vào mũi, làm tinh thần người ta khoan khoái hẳn.

- Huynh cảm thấy mấy người bọn họ có hy vọng thi đậu sao?

- Đổng Khôn cùng Lận Hoằng hy vọng tương đối lớn, ba người còn lại ta không dám nói, mặc dù ta cảm thấy bọn họ không tệ, nhưng dẫu sao trong khoa cử người có tài hoa quá nhiều, cạnh tranh kịch liệt, bất quá coi như không thi đậu khoa cử, bọn họ có thể đi thi Thái học, trở thành học sinh chính thức Thái học, tương lai cũng sẽ có tiền đồ.

Chu Bội thản nhiên cười.

- Huynh có lòng như vậy, tin tưởng bọn họ cũng sẽ thi không tệ!

Chốc lát, Chu Bội lại cười nói:

- Từ Khánh ta để lại cho huynh, ta đã phân phó y, để cho y đi theo huynh đi! Ta thấy y cũng thích làm việc cho huynh.

Phạm Ninh yên lặng gật đầu, nếu như hắn phải đi hải ngoại, Từ Khánh thật sự rất quan trọng, quả thật cần một thủ hạ võ nghệ cao cường giống như y.

- Từ Khánh rốt cuộc là có lai lịch gì, y làm sao đối với tổ phụ muội trung thành hết lòng vậy?

Chu Bội nhàn nhạt nói:

- Y vốn là cướp vùng sông nước, gây án liên tục, lòng dạ ác độc, nhưng y hết lòng hiếu thảo với mẫu thân, có một lần mẹ y mắt thấy sắp bệnh chết, dưới tình thế cấp bách, y chạy tới quỳ xuống cầu xin tổ phụ ta, tổ phụ ta liền dùng một cây nhân sâm ngàn năm gia truyền cứu sống mẹ y, lại thay y dùng các loại dược liệu quý giá bồi dưỡng mẫu thân sống thêm mười năm.

- Mẹ y cuối cùng mười năm sau bệnh qua đời, trước khi chết muốn y báo đáp ân đức tổ phụ ta, từ đây y liền rửa tay gác kiếm, đi theo bên người tổ phụ ta, trung thành hết mực, nhưng trên dưới Chu gia, chỉ có tổ phụ cùng ta có thể sai bảo được y, ngay cả cha ta cũng không sai khiến nổi y.

Phạm Ninh không hiểu hỏi:

- Tổ phụ muội có thể ra lệnh cho y, ta có thể hiểu, nhưng tại sao y đối với muội cũng trung thành?

Chu Bội hỏi ngược lại:

- Huynh cảm thấy Từ Khánh bao nhiêu tuổi rồi?

Phạm Ninh vẫn cho là Từ Khánh mới hơn hai mươi tuổi, nhưng nghe Chu Bội nói, hắn có chút chần chờ, Từ Khánh hiển nhiên không chỉ hơn hai mươi tuổi.

- Trước kia ta cho là y rất trẻ tuổi, nhưng bây giờ ta cũng không biết?

Phạm Ninh đàng hoàng nói.

- Nói cho huynh biết! Y năm nay bốn mươi hai.

Phạm Ninh sợ hết hồn, Từ Khánh lại hơn bốn mươi tuổi, một chút cũng không nhìn ra được!

- Y đi theo ta tổ phụ mười lăm năm, ta mới sinh ra y liền phụ trách bế ta, một mực trông nom ta đến bây giờ, ta cảm giác trong lòng y coi ta như con gái vậy.

Ngày kế tiếp trời chưa sáng Chu Bội liền theo mẹ con Trương Tam Nương đi thuyền rời khỏi kinh thành quay trở về phủ Bình Giang, ngày thứ ba khi Chu Nguyên Tuấn đến hỏi Chu Bội quyết định cuối cùng mới biết Chu Bội đã rời kinh thành về phủ Bình Giang. Tin tức này khiến Chu Nguyên Tuấn ngẩn người, ông lập tức nổi trận lôi đình, lại không thể làm gì, cuối cùng chỉ đành buồn bực trong bụng rời khỏi phủ của Chu Nguyên Phong.

Thời gian lại trôi đi 5 ngày, buổi chiều hôm đó Phạm Ninh nhận được thông báo, thông báo hắn trước buổi sáng ngày kế tiếp đi tới Tử Vi điện tham gia nghị sự.

Tuy rằng khi thông báo không nói cụ thể thảo luận sự việc gì nhưng Phạm Ninh vẫn nhạy bén cảm nhận thấy được nhất định là có quan hệ với việc chính thức ra biển.

Phạm Ninh lập tức tới phủ đệ của Chu Nguyên Phong tìm được Chu Nguyên Phong.

- Tên tiểu tử thối này, ta tưởng Chu Bội đi rồi, cháu không tới nữa.- Vừa nhìn thấy Phạm Ninh, Chu Nguyên Phong không nén giận được đứng lên.

Phạm Ninh xấu hổ cười nói:

- Gần đây nhiều việc, thực sự không cố ý không đến, ông đừng giận, không phải cháu bồi thường cho ông đây sao.

Chu Nguyên Phong làm gì có tức thật đâu, ông tủm tỉm cười đưa Phạm Ninh đến phòng sách, lại bảo nha hoàn dâng trà.

- Hình như Triệu Tông Thực đã quay lại rồi!

- Cháu biết huynh ấy trở về rồi, sáng mai Tri Chính Đường mời dự họp nghị sự chính thức thông báo cháu tham gia, cháu đoán sắp chuẩn bị xuất phát rồi.

- Chuẩn bị 3 năm cũng gần đủ rồi!

Chu Nguyên Phong lại nói:

- Việc giống ngựa có phải nên có cách nói rồi không?

Chu Nguyên Phong lợi dụng thời gian 3 năm dùng phương pháp kiến chuyển nhà, thông qua Tây Hạ buôn lậu trước sau tốn tới 150 con ngựa giống Đột Quyết tốt, luôn nuôi dưỡng ở trong chuồng ngựa Khánh Châu, tháng 12 năm ngoái những con ngựa giống này bí mật được vận chuyển đến phủ Bình Giang, Chu Nguyên Phong chờ tin tức của Phạm Ninh.

Phạm Ninh gật đầu:

- Ngày mai có thể sẽ nói về vấn đề này, tốt nhất ông có thể sắp xếp một đệ tử chuẩn bị theo đội thuyền ra biển.

Đây là nguyên nhân Phạm Ninh hôm nay đến tìm Chu Nguyên Phong, hắn biết Chu Nguyên Phong vì hơn 100 con ngựa giống hao phí tinh lực và của cải lớn, đây là chủ ý của mình đưa ra cho ông. Một khi triều đình có được ngựa giống của Chu Nguyên Phong lại không đưa ra biểu thị gì thì không phải mất cả chì lẫn chài sao, cho nên Phạm Ninh cảm thấy mình có trách nhiệm gìn giữ bảo vệ lợi ích của Chu Nguyên Phong, để ông sắp xếp một đệ tử đi tới là đại biểu lợi ích của ông.

Chu Nguyên Phong lập tức hiểu ý của Phạm Ninh, trong lòng âm thầm cảm kích liền cười nói:

- Cháu đã nói như thế vậy để cháu trai trưởng của ta Chu Lâm Toàn toàn quyền ta theo ra biển đi.

***

Sáng sớm hôm kế tiếp ở điện Tử Vi, Chính Sự Đường và Khu Mật Viện đã phối hợp tổ chức mở hội nghị quan trọng, đã sắp xếp tại điện Tử Vi, vậy nói rõ Thiên tử cũng sẽ tham gia.

Lần này nghị sự rất quan trọng, đã chuẩn bị 3 năm, vật tư thuyền viên đội quân của các hạng ra biển đều đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể nói mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông thổi thôi.

Trong điện Tử Vi hơn 20 đại thần nhanh chóng ngồi xuống bao gồm tướng quốc Bàng Tịch, Văn Ngạn Bác và Phú Bật, khu mật sứ Địch Thanh cùng khu mật sứ Hàn Kỳ với Binh bộ, công bộ tam nha, Hồng Lư Tự, Quần Mục Ty, Quân Khí Giám, … chức năng bộ môn, ngoài ra còn có một vài quan viên đặc biệt tham gia nghị sự quan trọng này, như Phạm Ninh và Triệu Tông Thực bọn họ không có chức vụ thực tế nhưng bọn họ ngồi trên vị trí quan trọng, biểu hiện rõ ở trong nghị sự này bọn họ rất quan trọng.

Lúc này có thị vệ hô lớn một tiếng:

- Thiên tử giá đáo!

Bọn đại thần ồn ào đứng lên, Triệu Trinh bước nhanh vào điện, vẫy vẫy tay nói với mọi người:

- Chúng ai khanh mời ngồi.

Mọi người ồn ào ngồi xuống, Triệu Trinh ngồi trên giường rồng, lúc này mới nói với mọi người:

- Nghị sự lần này thực ra là trẫm muốn triệu tập đến họp chủ yếu quyết định một việc quan trọng, việc này có liên quan đến vận mệnh Đại Tống, ta hy vọng mọi người nghiêm túc.

Bình Luận (0)
Comment