Trong đại điện vô cùng an tĩnh, Triệu Trinh nhìn thoáng qua ánh mắt mọi người, lại chậm rãi nói:
- Vài năm nay chắc mọi người đều nghe thấy một vài tin đồn nói Đại Tống muốn thành lập nuôi dưỡng căn cứ ngựa ở nước ngoài, Xu Mật Viện vẫn bác bỏ tin đồn này, ở đây trẫm muốn nói với mọi người việc này, quả thật là không phải tin đồn.
Thiên tử vừa dứt lời, mọi người lập tức ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc, bọn họ trước việc này đều không tin đây là sự thật, rất đơn giản, Chính Sự Đường cũng chưa bao giờ thảo luận qua việc này, không có bất kỳ căn cứ, đương nhiên là việc không căn cứ.
Nhưng bây giờ chính miệng Thiên tử thừa nhận, mọi người mới ý thức được việc này rất quan trọng luôn giữ bí mật nghiêm khắc.
Triệu Trinh lại nói:
- Trẫm sở dĩ mở nghị sự lần này là vì chuyện này vì quốc sự không phải việc của mình trẫm, cho nên hôm nay chính thức công khai với các khanh nhưng mà vì bảo đảm kế hoạch đẩy mạnh không bị xáo trộn, trẫm vẫn muốn mọi người có thể giữ bí mật.
Nói xong Triệu Trinh vẫy tay, vài tên hoạn quan mang một bản đồ khổng lồ lên điện, bọn họ đặt khung gỗ bên cạnh để mọi người có thể nhìn thấy.
Triệu Trinh gật đầu nói với Triệu Tông Thực:
- Tông Thực, khanh giải thích cho mọi người đi.
- Thần tuân chỉ!
Triệu Trung Thực đi đến trước bản đồ lại hướng tới mọi người hành lễ, lúc này mới từ từ nói:
- Ba năm trước ta phụng ý chỉ của bệ hạ dẫn đầu một đội thuyền buôn lấy danh nghĩa thương mại ra biển tìm căn cứ nuôi dưỡng ngựa mới, đương nhiên việc này trước kia đã có căn cứ, chỉ là cần ta dẫn người đi chứng thực, chúng ta từ cửa khẩu Trường Giang xuất phát qua Đông Hải lên phía bắc, lần đầu tiên đến được đảo Đam La, chính là chỗ này.
Triệu Tông Thực dùng cây gỗ chỉ vào một hòn đảo dưới nước Cao Ly:
- Đây là đảo Đam La diện tích tương đương với phủ Khai Phong, trên đảo có một nước nhỏ dân số khoảng 6000 người là thuộc nước Cao Ly, quốc vương đã cao tuổi, vài đứa con tranh giành vương vị, đã xảy ra vài lần nội chiến, bên trong không được yên bình, chúng ta ở nước Đam La nghỉ ngơi nửa tháng, lại tiếp tục đi về phía Bắc.
Triệu Tông Thực dùng gậy gỗ lại chỉ vào eo biển giữa nước Nhật Bản và Cao Ly nói:
- Xuyên qua khu vực biển giữa Cao Ly và Nhật Bản, chúng ta dọc đường lên bắc đi khoảng 10 ngày đến được đầu phía bắc Nhật Bản. Ở đây có một đảo lớn gọi là đảo Mao Nhân, chu vi mấy nghìn dặm, trên đảo đều có rừng rậm và thảo nguyên, chỉ có rất ít người thổ dân ở không thuộc bất kỳ quốc gia nào, mục tiêu của chúng ta là ở đây.
Trong đại điện lập tức bàn luận xôn xao, các đại thần lúc này mới hiểu mục tiêu của Đại Tống ở đâu? hóa ra là ở phía bắc nước Nhật Bản.
Lúc này Bàng Tịch hỏi:
- Hòn đảo lớn này có đủ đồng cỏ và thức ăn gia súc không?
- Cũng không phải là thảo nguyên có thể nuôi ngựa, cần có đồng cỏ có một nơi đủ lớn, câu hỏi này của Bàng Tịch hỏi đúng điểm mấu chốt.
Lúc này Quần Mục Ty phó sứ Triệu Dũng đứng lên nói:
- Hồi bẩm tướng quân, hạ quan trong lần thứ 2 năm ngoái với Triệu chủ sứ cùng nhau tới thăm dò, hạ quan đích thân lên đảo thị sát, góc phía tây bắc có hàng vạn khoảnh đồng cỏ đất đai rất màu mỡ, có đồng cỏ nhưng cũng có cỏ dại gây hại khác, nhưng cái này không sao, chúng ta chỉ cần cần mang đủ cỏ linh lăng màu nâu non, chỉ cần thời gian 1 năm chúng ta có thể tạo nên những đồng cỏ rộng lớn.
Triệu Tông Thực tiếp lời nói:
- Trên thực tế chúng ta dự định tạo một thành trì, xây dựng nền tảng, sau đó lại dần dần phát triển thao trường nuôi ngựa, quá trình này cần 1-2 năm.
Văn Ngạn Bác đi đến trước bản đồ nhìn một lúc, nhướn mày nói:
- Từ đảo Mao Nhân này đến cửa khẩu Trường Giang ít nhất cách nhau mấy nghìn dặm đường dài, vận chuyển ngựa đến như vậy, chiến mã ở trên biển có thể chịu đựng được không?
Đây đúng là một vấn đề rất nghiêm trọng, lộ trình thật sự quá xa, cho dù đường vận chuyển biển Đại Tống phát triển, chiến mã trên đường cũng không chắc có thể chịu được, chuyển đến Đại Tống chết mất một nửa, vậy cái được không bù đắp được cái mất.
Triệu Tông Thực cười nhẹ nói:
- Vừa rồi ta giới thiệu đảo Đam La trên thực tế là định lấy đảo Đam La làm nơi chuyển chiến mã, lộ trình ít đi một nửa, vấn đề vận chuyển chiến mã được giải quyết hoàn toàn.
Mọi người lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, lúc này Thiên tử Triệu Trinh nói:
- Giới thiệu cho mọi người chuẩn bị tình hình một chút đi!
- Vi thần tuân chỉ!
Triệu Tông Thực khom lưng hành lễ nói với mọi người:
- Chúng ta đã dành thời gian 3 năm để chuẩn bị, phần lớn thời gian đều tiêu hao cho việc đóng thuyền, trước mắt đã đóng được hơn một nghìn thuyền đá lớn, trong đó có 300 thuyền chở ngựa, trước mắt thuyền chuyển ngựa vẫn tiếp tục xây dựng, ngoài ra thủy sư Đại Tống đang tích cực huấn luyện, một đội quân một vạn người đã được huấn luyện, ngựa giống chuẩn bị vận chuyển, cũng chuẩn bị 5000 con, nhưng mà chúng ta bây giờ gặp phải một vấn đề.
Triệu Trinh nhướn mày:
- Gặp phải vấn đề gì?
Triệu Tông Thực thở dài nói:
- Chúng ta suy xét không chu toàn, chuẩn bị 200 con ngựa giống nhưng trước khi vi thần quay về kinh nhìn một chút những con ngựa giống này không được nuôi dưỡng thích hợp để làm chiến mã, tốt nhất có một vài con ngựa giống Đột Quyết, chỉ là bây giờ mới suy xét dường như không kịp nữa rồi.
Trên mặt Triệu Trinh lộ vẻ mặt khó chịu, rất không vui nói:
- Việc này sao không suy xét sớm, lãng phí thời gian suốt 3 năm.
Triệu Tông Thực khom người nói:
- Vi thần cũng từng suy xét!
Đúng lúc này Phạm Ninh đứng lên nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, việc này đã giải quyết xong rồi!
ất cả mọi người rời đi, trong ngự thư phòng chỉ còn lại mình Phạm Ninh, Triệu Trinh còn có một vài lời muốn nói với mình hắn.
Triệu Trinh khoanh tay đi lại trong phòng một lúc, quay đầu lại nói với Phạm Ninh:
- Nói thật, trẫm có chút hối hận, hội nghị hôm nay này dường như không nên mở.
Phạm Ninh hiểu được lo lắng của Triệu Trinh, Triệu Trinh là lo lắng nước Liêu từ sau khi liên minh Thiền Uyên, Đại Tống từ trên xuống dưới đều hận nước Liêu đến thấu xương nhưng cũng sợ như sợ cọp. Triệu Trinh cũng không ngoại lệ, ông luôn nghĩ cách làm thế nào để thu hồi 16 châu U Vân nhưng thất bại nhiều lần trước nước Liêu lại khiến trong lòng ông sợ hãi nước Liêu.
Tâm trạng này bây giờ thể hiện trên căn cứ nuôi ngựa ngoài biển, ông lo lắng nước Liêu biết việc này, lo lắng nước Liêu sẽ phá hoại kế hoạch của ông, thậm chí lo nước Liêu sẽ xuất binh chiếm đảo Mao Nhân cho nên mấy năm nay ông luôn luôn giữ bí mật, từ trước đến nay không dám nói cho triều thần, ngay cả tiền tài hao phí làm thuyền cũng là từ trong kho bí mật chi ra.
Hôm nay ông công bố chuyện này với mọi người mới biết có chút suy tính hơn thiệt, hối hận bản thân không nên mở nghị sự hôm nay, trong lòng vẫn chưa hết sợ nước Liêu.
Phạm Ninh rất rõ tâm tình của ông liền cười nói:
- Bệ hạ ba lần điều tra đều là số ít nhân viên tham gia cho nên tin tức mới có thể phong tỏa, lần này quân đội và thợ thủ công viễn chinh lớn, một khi mấy tháng sau trở về tin tức chắc chắn sẽ hoàn toàn truyền ra khi đó nước Liêu cũng biết, bây giờ và lúc đó chỉ chênh lệch nhau nửa năm, nước Liêu không thể làm gì trong nửa năm này, chỉ có thể làm là kháng nghị Đại Tống hoặc là lấy hiệp ước Thiền Uyên ra hủy bỏ để uy hiếp Đại Tống, nhưng nước Liêu có năng lực phá hoại kế hoạch của Đại Tống thì ít nhất phải chuẩn bị thời gian 5-10 năm, đây là nguyên nhân vi thần kiên trì yêu cầu bệ hạ phát triển thủy quân hùng mạnh, ít nhất bây giờ bệ hạ không cần lo lắng.